Chương 93: Thế giới dưới đáy biển 23
Thẩm Tiêu đứng ở một góc cũng bị quay vào, đợi buổi tối, CCTV (bản tin thời sự) đúng giờ đưa tin.
Vương Hàm không chú ý tới CCTV, cô ta không quá thích loại đưa tin giọng quan thức đó. Nhưng cô ta không xem, không có nghĩa là người khác sẽ không xem. Khi nhận được tin của bạn tốt, cô ta đang chơi cờ. Di động rung vài cái, cô ta không xem. Nhưng sau khi di động thường xuyên rung lên, cô ta không thể không bỏ quân cờ xuống xem di động.
“Hàm Hàm, có phải người này chính là cô gái ở nhà cô khong???”
“Là cô ta kìa đúng rồi!”
“Ôi trời, cô ta thế nhưng lên CCTV kìa, tôi không hoa mắt chứ.”
Những tin nhắn này liên tục oanh tạc, Vương Hàm xem mà có hơi không hiểu ra sao, cô ta nhấn vào hình ảnh nhận được, bức ảnh này có hơi mờ, cô ta chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng.
Lòng cô ta trầm xuống, không hiểu sao tâm trạng trở nên rất kém.
“Bản tin thời sự gì?” Cô ta hỏi.
“Tự cô xem đi.” Đối phương lại gửi một tin liên tiếp, tiêu đề là câu chuyện phía sau tiệc quốc gia. Bấm vào, bên trong có thêm bảy tám tấm, có ba tấm đều có gương mặt của Thẩm Tiêu.
“Cô gái này thực sự chính là trẻ mồ côi đến từ tầng dưới chót hả?” Tin nhắn của bạn tốt lại tới nữa: “Người có thể đi vào tiệc quốc gia đều không đơn giản, nơi đó chính là bếp sau của quốc gia, một trong những nơi có thể tiếp cận nguyên thủ nhất. Hàm Hàm, có phải cậu lầm không? Nếu nghĩ lầm, tớ cảm thấy cậu vẫn bớt thời gian đi xin lỗi thì tốt hơn.”
Tin nhắn của bạn tốt nhảy nhót trên màn hình, Vương Hàm nhìn bức ảnh trên màn hình di động, biểu cảm dần trở nên khó coi…
…
Lần này sau khi tiệc quốc gia dành cho khách nước ngoài kết thúc, nhà bếp của tiệc quốc gia vào ngày thường vẫn cần nổi lửa làm tiệc khác. Nhưng việc đó không liên quan tới Thẩm Tiêu, cô thân là người ngoài lề mới tới, cơ bản chỉ khi cần xào tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh mới có thể được gọi đi làm việc, bình thường cô đều đến chỗ đầu bếp Tôn bên kia nói chuyện phiếm với ông ta.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, từ đầu tới cuối Thẩm Tiêu cũng không có được cơ hội tiến thêm một bước nữa. Cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vì sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ rời thế giới này, cô đành phải chủ động một chút, mỗi ngày ngồi chồm hổm canh giữ ở phòng bếp, không buông tha một cơ hội nào.
Bởi vì cô “chịu khó”, dần dần cũng rước lấy sự bất mãn của một vài đầu bếp, nhưng lúc này Thẩm Tiêu cũng không quản được nhiều như vậy. Bên ngoài chuyện tuyển người lên mặt đất vẫn chậm chạp không có tin tức, cô liên hệ với bà cụ, bà cụ vẫn tỏ vẻ chỉ có tiếng gió, cụ thể như thế nào, bà ấy cũng không biết. Không còn cách nào, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
May mắn thời gian không phụ lòng người, gần một tháng sau, cô đợi được cơ hội mình cần.
Hôm nay cô theo như bình thường đi tìm đầu bếp Tôn nói chuyện phiếm, kết quả vừa vào cửa thì thấy Lưu Thành Nghị đã ở đây.
Thẩm Tiêu chỉ cho rằng bọn họ có chuyện cần nói, vì thế muốn lui ra ngoài: “Ngày mai tôi lại đến vậy.”
Nào biết đầu bếp Tôn lại gọi cô về: “Không cần, cô đừng đi.” Sau đó nói với học trò của mình: “Cháu nói tình huống vừa rồi cho cô ấy nghe đi, xem cô ấy có ý kiến gì không.”
Lưu Thành Nghị lập tức nhìn về phía Thẩm Tiêu, có chút do dự: “… Chuyện này không tốt lắm đâu.”
“Bảo cháu nói thì cháu nói đi.”
“Vâng.” Lưu Thành Nghị luôn luôn rất nghe lời thầy “Thật ra chuyện là như vầy, từ sau hội nghị lần trước tổ chức, gần đây lượng cơm ăn của vị mà tôi phụ trách ẩm thực càng lúc càng ít. Ông ấy ăn ít, chúng tôi cũng lo lắng theo. Nhưng mấy sư huynh đệ chúng tôi đã đổi món ăn có thể đổi mấy lần rồi, tình huống vẫn như vậy. Hôm nay tôi tìm đến sư phụ xin ý kiến.”
Người anh ta nói là ai, không cần nói cũng biết.
“Ăn ít hơn bình thường phải không? Bình thường anh nấu gì?” Thẩm Tiêu hỏi.
Lưu Thành Nghị chần chờ một chút, sau cùng vẫn đưa danh sách món ăn lúc trước ghi chép ra: “Tự cô xem đi, đến lúc đó đừng truyền ra ngoài.”
“Yên tâm, đạo đức nghề nghiệp ấy tôi vẫn có.” Thẩm Tiêu xem lướt một lần, sau đó nói: “Tôi có thể đi nhìn thử đồ ăn các anh nấu không?”
“Có thể.”
Vào ban đêm, Lưu Thành Nghị mang tới đồ ăn bị bỏ cho Thẩm Tiêu. Mỗi một món Thẩm Tiêu đều thử một chút, hỏi: “Buổi tối các anh còn đưa bữa ăn khuya không?”
“Còn chứ. Vị kia bình thường làm việc đến rạng sáng.” Nếu không phải như vậy, sao bọn họ lại có thể lo lắng như thế chứ. Người bình thường chịu đựng như thế, người cũng sắp ép khô, không ăn cơm sao được chứ.