Trò Chơi Này Không Bình Thường

Chương 55: Hậu Thiên cực hạn võ giả lực bộc phát

Chương 55: Hậu Thiên cực hạn võ giả lực bộc phát
Cái này kết thúc rồi sao?
Tiêu Chấp có chút chưa thỏa mãn. Hắn mới chỉ tìm được một chút cảm giác chiến đấu mà thôi. Hắn còn muốn tiếp tục luận bàn, hung hăng đánh Vương Cát một trận, “báo thù rửa hận” nữa chứ.
"Cái kia, có thể hay không bồi luyện thêm một đoạn thời gian?" Tiêu Chấp thăm dò hỏi.
"Không thể." Vương Cát mặt không cảm xúc lắc đầu, đạm mạc nói.
"Ta cần trả giá cái gì, ngươi mới chịu tiếp tục giúp ta luận bàn?" Tiêu Chấp lại hỏi.
Vương Cát vẫn mặt không thay đổi lắc đầu: "Không thể."
Thấy không thể được, Tiêu Chấp thở dài trong lòng, mở miệng nói: "Vậy có thể hay không cho ta mượn tạm chuôi đao này? Ta chỉ dùng một lần, dùng xong liền trả lại ngươi."
"Có thể." Vương Cát đạm mạc đáp, lần này, hắn không còn cự tuyệt nữa.
Tiêu Chấp nắm chặt Vô Phong Thiết Đao trong tay, hắn muốn thử xem, với tư cách là một Hậu Thiên cực hạn võ giả, khi lực lượng bộc phát, rốt cuộc có thể tạo thành sức phá hoại lớn đến mức nào. Huống hồ, từ khi đột phá đến Hậu Thiên cực hạn võ giả, hắn vẫn chưa từng bộc phát toàn lực.
Không lâu sau, ngoài núi rừng của thôn Hòa Bình, Tiêu Chấp hai tay nắm chặt Vô Phong Thiết Đao, đứng trước một gốc cây cao mười mấy mét, thân cây to bằng một người ôm. Hắn hít sâu một hơi, quát khẽ một tiếng, bộc phát toàn bộ lực lượng thân thể, bổ một đao về phía trước!
Dù không dùng Chân Lực, với 306 điểm thuộc tính lực lượng hiện tại của Tiêu Chấp, sức mạnh bùng nổ cũng rất đáng sợ. Không khí phát ra tiếng nghẹn ngào, *bịch* một tiếng, Vô Phong Thiết Đao cắm sâu vào thân cây hơn 20 centimet, gắt gao dính chặt. Cây rõ ràng rung lên một cái, lá khô trên đầu cành rì rào rơi xuống.
Tiêu Chấp cầm đao, cũng bị chấn đến tay run lên, tạm thời mất đi cảm giác. Mười mấy giây sau, hắn mới khôi phục lại cảm giác. Nếu không phải chuôi đao sắt này không có mũi nhọn, một đao kia xuống, đao sắt sẽ còn cắm sâu hơn vào thân cây.
Sau khi gian nan rút đao sắt ra khỏi thân cây, Tiêu Chấp lại cầm đao, đứng trước gốc cây đó. Tâm niệm vừa động, hắn vận dụng võ giả Chân Lực, lại quát khẽ một tiếng, bộc phát toàn lực, bổ một đao về phía trước! Không khí như bị cắt ra, phát ra tiếng nổ vang.
*Xùy* một tiếng vang lên, mảnh gỗ vụn bắn ra, gốc cây to bằng một người ôm, không phải nhỏ, vậy mà bị Tiêu Chấp chém thành hai đoạn! Đây chính là sự đáng sợ của võ giả Chân Lực. Với Tiêu Chấp, một Hậu Thiên cực hạn võ giả, việc chặt đứt một cây gỗ chỉ là chuyện thường.
Tiêu Chấp cảm nhận được, một đao kia đã tiêu hao khoảng 4% Chân Lực trong cơ thể hắn. Cây đại thụ bị chặt đứt, bắt đầu đổ về một bên. Tiêu Chấp ngừng vận hành Chân Lực, cầm đao lùi lại một bước. Chỉ dùng Chân Lực thôi mà uy lực đã đáng sợ như vậy, nếu thêm bí thuật “Phí Huyết” vào thì sao?
Cách đó hơn trăm mét, có một tảng đá dài mấy mét, nửa chìm trong đất, độ cứng chắc hơn hẳn đá thông thường. Người bình thường dù có cầm binh khí sắc bén cũng khó phá hủy được nó. Khối đá này, so với gỗ thông thường thì cứng hơn nhiều.
Tiêu Chấp bộc phát Chân Lực, chạy nhanh đến trước tảng đá. Hắn muốn thử xem, dưới sự hỗ trợ kép của “Chân Lực” và bí thuật “Phí Huyết”, liệu có thể chém vụn tảng đá này hay không!
Quát khẽ một tiếng, Tiêu Chấp vận dụng võ giả Chân Lực, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng vô danh chảy xuôi trong cơ thể, tràn ngập toàn thân!
Hắn quát khẽ một tiếng, vận dụng bí thuật “Phí Huyết”. Hắn cảm thấy huyết dịch trong người sôi trào dữ dội!
Trong nháy mắt, làn da hắn đỏ bừng, nổi lên những sợi gân xanh!
Tiêu Chấp hai tay cầm đao, bước lên phía trước vài bước, rồi hung hăng bổ một đao xuống!
Một tiếng vang chói tai xé toạc không khí!
Tiếng vang vừa dứt, đao sắt trong tay Tiêu Chấp đã chạm phải tảng đá.
Tiếng đao sắt va vào đá rắn nghe rất chói tai, đồng thời, thân đao cũng phát ra tiếng kim loại vặn vẹo vì chịu lực quá tải.
Tảng đá bị chém làm đôi.
Vô Phong Thiết Đao trong tay Tiêu Chấp cũng bị vặn vẹo, biến dạng.
Một đao mà lực phá hoại lại khủng khiếp đến vậy!
Đây chính là sức mạnh hủy diệt mạnh nhất mà Tiêu Chấp, một võ giả Hậu Thiên cực hạn, có thể bộc phát ra!
Tiêu Chấp buông đao, mặt đỏ bừng, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa.
Bí thuật “Phí Huyết” tuy có thể làm tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ của nó thực sự quá rõ rệt.
Chỉ dùng bí thuật “Phí Huyết” đánh ra một đao mà Tiêu Chấp đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác ấy, giống như một người ít khi luyện tập chạy hết tốc lực vài chục vòng quanh đường chạy của sân vận động!
Vương Cát như một bóng ma, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Tiêu Chấp.
Sau khi hồi phục chút ít, Tiêu Chấp rút Vô Phong Thiết Đao đã biến dạng nghiêm trọng ra khỏi tảng đá, ngập ngừng nói: "Cái kia... ta không cố ý..."
Vương Cát không nói gì, nhận lấy thanh đao biến dạng từ tay Tiêu Chấp rồi quay người rời đi.
Tiêu Chấp ngồi trên tảng đá bị chém làm đôi, tiếp tục nghỉ ngơi, điều hòa khí huyết trong người.
Hiện tại không còn ai đấu với hắn nữa, nhưng phải đợi thêm hai ngày nữa, cấm chế ngoài thôn mới biến mất.
Hai ngày này không thể lãng phí.
Hay là mang Lý Bình Phong, Dương Húc, Dương Tịch và những người khác ra ngoài thôn, vào rừng núi, thử đi săn một con hung thú?
Vương Cát, một võ giả Hậu Thiên Cửu Đoạn, đã từng dẫn hơn mười võ giả trong thôn, trình độ không cao, đi săn giết Điếu Tình Hổ thành công.
Tiêu Chấp đã tích lũy được kinh nghiệm thực chiến qua việc luận bàn với Vương Cát. Nếu phối hợp với bí thuật “Phí Huyết” và bộc phát toàn lực, thực lực của hắn còn mạnh hơn Vương Cát rất nhiều.
Thêm cả Lý Bình Phong, một võ giả Hậu Thiên Cửu Đoạn với kỹ xảo chiến đấu khá tốt, đội của họ cũng không yếu, không hề thua kém đội mà Vương Cát từng dẫn đầu.
Xác suất thành công khi đội họ đi săn hung thú hẳn là không thấp.
Nghĩ là làm.
Không lâu sau, Tiêu Chấp tìm được Lý Bình Phong trong thôn.
"Cái gì? Lại muốn đi săn? Không đi không đi." Lý Bình Phong chưa để Tiêu Chấp nói hết đã quả quyết từ chối: "Ta không đi, muốn đi thì tự đi đi. Ta phải tranh thủ thời gian tu luyện, sớm thăng lên Hậu Thiên cực hạn để hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý chứ!"
Từ khi Tiêu Chấp kể cho hắn nghe về sự thay đổi sau khi trở thành võ giả Hậu Thiên cực hạn, Lý Bình Phong như biến thành người khác, từ chối mọi hoạt động xã giao, ngoài ngủ ra thì dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện, ngay cả ăn cơm cũng tranh thủ tu luyện.
Sự nỗ lực của hắn còn vượt xa Tiêu Chấp trước kia.
Tiêu Chấp nói: "Lý thiếu, đi săn một lần cũng không tốn nhiều thời gian đâu."
"Không đi không đi, muốn đi thì tự đi." Lý Bình Phong vẫn từ chối: "Chỉ là đi săn thú rừng thôi, với thực lực của ngươi bây giờ, thú rừng nào mà không đối phó được? Không cần kéo ta vào làm gì."
Tiêu Chấp nói: "Lần này khác, lần này ta muốn săn không phải thú rừng, mà là hung thú!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất