Chương 9 - Muốn giúp cũng khó
“Con à, không được đâu, sức khỏe của con không tốt, cứ để cho mẹ làm, còn cả đồ của con nữa, con cũng đừng cầm, để mẹ cầm giúp cho… Không, để anh con cầm.” Nói xong tay phải cầm chặt nông cụ, sau đó quay đầu nói với thằng con thứ ba nhà mình đang ung dung bước đi: “Tam Trụ, Tam Trụ, cầm đồ giúp em út con đi, con làm anh kiểu gì thế, cũng chẳng biết thương em gái gì cả.”
Tô Mạn không nghĩ đến mẹ mình lại có phản ứng này, cô nắm chặt đồ của mình: “Con nói rồi, để con giúp mẹ.”
Vẻ mặt Lý Xuân Hoa như hiểu rõ tất cả: “Mẹ biết con là đứa hiếu thuận, đừng tranh, cứ để anh con cầm.”
Sức lực của Tô Mạn không lớn như Lý Xuân Hoa, nông cụ cứ thế bị cướp đi, sau đó đến trong tay Tô Tam Trụ.
“..” Thời đại này, rốt cuộc đầu óc bọn họ nghĩ gì thế, muốn làm chút chuyện tốt cũng khó thế sao!
Đến trong ruộng, Tô Mạn và những người nhà họ Tô khác tách ra, công việc của cô tương đối nhẹ nhàng, cùng với các bà thím khác trong thôn phơi lúa mạch.
Tô Mạn còn đang băn khoăn đến chuyện kiếm điểm thánh mẫu, cô đang chuẩn bị giúp mấy bà thím này làm việc, kết quả phát hiện năng lực làm việc của mấy bà thím này còn mạnh hơn cả cô, người ta đã hoàn thành xong, cô còn chưa xong việc… Lúc tan làm thu dọn nông cụ, Tô Mạn bèn nói: “Để cháu, các thím về trước đi.”
Trước tiên, mấy bà thím này cảm thấy ngạc nhiên nhìn Tô Mạn, giống như nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phía tây.
Người nhà họ Tô thế mà tự giác làm việc?
Thím cả nhà họ Cao hỏi: “Nhóc Mạn, cháu sao thế?” Bà ta là vợ của y sĩ Cao bị thọt chân trong thôn, bình thường nhân duyên rất tốt, là người rất dễ nói chuyện.
Tô Mạn: “… Cháu chỉ muốn giúp đỡ mọi người bận rộn.”
Thím cả Cao cười hỏi: “Nhưng vì sao cháu lại muốn giúp đỡ các thím chứ?”
Đương nhiên là vì miếng ăn! Trên mặt Tô Mạn lạnh nhạt đáp: “Cháu chỉ muốn làm chút chuyện tốt mà thôi.”
Mà thôi? Vấn để lớn rồi! Cháu là người nhà họ Tô đấy, đám người kia nhà cháu…
Đương nhiên những lời này mấy bà thím cũng chỉ dám nói trong lòng, không nói ra miệng.
Dù sao đứa nhỏ Tô Mạn này ngày thường chính là trầm mặc, không để ý đến người ta, cũng không cùng mẹ mình là Lý Xuân Hoa gây sự, cho nên đối với cô nhóc này, mọi người cũng khoan dung hơn.
Hiện tại Tô Mạn chủ động muốn làm chuyện tốt, mọi người cũng không nghĩ nhiều, trái lại cảm thấy nhà họ Tô có mọc ra gốc măng tốt rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng ly kỳ, đồng thời còn cảm thấy rất khó có được.
Thím cả Cao cười nói: “Cháu có tư tưởng giác ngộ này, không tệ.”
Mẹ của tiểu đội trưởng Thái – Bà cụ Thái cũng thoải mái: “Không cần, không cần đâu, có chút việc này thôi, đồng chí chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, chút sức lực này các bà vẫn phải có.”
Sau đó dứt khoát cầm nông cụ lưu loát rời đi, sức lực này khiến Tô Mạn cảm thấy mặc cảm.
Điều này khiến trong lòng Tô Mạn thấy không thoải mái.
Trước đó không muốn làm chuyện tốt, nhưng hiện tại cô xem nó như một công việc đến làm, đối với loại người chuyên nghiệp như cô, không có việc để làm chính là một sự thất bại.
Kìm nén đến trưa, trên đường tan làm, cô đi đến chỗ đám người, tìm kiếm mục tiêu giúp đỡ, ít nhất cũng phải kiếm được bữa tối cho mình.
Đột nhiên phía trước cách cô không xa, có một bà cụ tóc hoa râm lảo đảo giẫm lên hòn đá nhỏ, người nghiêng một cái, ngã xuống.
Người bên cạnh đang muốn đi đỡ, Tô Mạn đã lập tức nói: “Để cháu!” Sau đó nhanh chân chạy đến đỡ bà cụ dậy.
“Đinh… giúp đỡ một lần bà cụ ngã sấp xuống, ban thưởng 5 điểm thánh mẫu, tiến cử ký chủ có thể đổi lấy một phiếu lương thực, hai nhân dân tệ…”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở như ý nguyện, khóe miệng Tô Mạn lộ ra nụ cười.
Bà cụ được đỡ dậy còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi bà cụ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn người giúp đỡ mình đã thấy trên mặt Tô Mạn mang theo nụ cười nhìn mình, trong lòng bà cụ nhất thời cảm thấy ấm áp.