Chương 2: Lận Xuyên 2
Nhưng mà cô lại thấy người đàn ông đó quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó chau mày nói: "Đồng chí, trời sắp tối rồi, ở trong núi này chắc sẽ không có người đi lại. Hơn nữa là, nếu gọi điện thoại thì phải lên thị trấn, ra khỏi núi này thì vẫn còn đoạn đường vài dặm nữa, nếu như cô bị thương rồi thì chắc không đi đến đó được đâu."
Tô Tô vừa nghe đến đây thì cạn lời không biết nói gì, không phải cả nước đã có mạng, có điện hết rồi hay sao, sao gọi điện thoại còn phải lên thị trấn, cái nơi này phải nghèo biết bao chứ.
"Thế thì phải làm sao đây?" Cả người cô đều đau nhức, sau đó lại nghe thấy muốn gọi điện thoại thì phải lên thị trấn xa xôi đó thì cô tuyệt vọng thật sự.
"Nếu như cô có thể tin tôi, chi bằng đi theo tôi về nhà tôi đi, ở ngay thôn núi nhỏ trước mắt." Nam chính cosplay niên đại đột nhiên mở lời.
Thôn núi nhỏ?
Có chút quen tai nha.
"Tôi..." Mặc dù người thì đẹp trai và còn mặc quân phục, nhưng rốt cuộc có phải quân nhân thật sự hay không. Ở một nơi xa lạ như thế này, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Cái đầu của Tô Tô không ngừng suy nghĩ, nhưng nhìn đối phương vô cùng nhẫn nại chờ đợi, trông cũng không giống kẻ xấu gì, cộng thêm cô ở trong núi, không chừng cũng bị dã thú ăn thịt, còn không bằng tìm một nơi ẩn náu, biết đâu họ có thể đưa mình đến thôn làng cần xóa đói giảm nghèo đó.
Nghĩ đến đây, cô gật nhẹ đầu, nói: "Thế, làm phiền anh rồi."
Người đàn ông thanh niên đó nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước, tựa như là muốn dẫn đường cho cô.
Tô Tô đưa tay xách ba lô của mình lên và đi theo, ai ngờ con đường này không dễ đi chút nào, mới đi được vài bước thì bị cỏ quấn vào cổ chân. Cô ra sức gỡ ra nhưng gỡ không được, và cũng vì động đến vết thương nên cô xoa suýt vài tiếng rồi không dám động đậy nữa.
"Đồng chí, cô như thế này không ổn. Chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối, nếu không đám sói xuất hiện thì không đi được nữa đâu."
"Cái gì?" Còn có sói?
"Sói."
"Thế, chân tôi đau đi không nổi." Tô Tô cảm thấy người đàn ông trước mặt này, mặc dù trông vô cùng có chính nghĩa, nhưng lại không biết dỗ dành con gái chút nào, cô sắp bị dọa đến phát khóc rồi, nhưng anh vẫn chau mày đứng ở đó.
"Tôi cõng cô." Dường như là đưa ra quyết định rất lớn vậy, đối phương suy nghĩ một lúc mới nói.
"Ờ, tôi nặng lắm đấy." Hơn năm mươi ký đấy, mặc dù là không quá mập, nhưng cũng không ốm đâu.
"Lên đi."
Người đàn ông hình như có chút mất kiên nhẫn.
"Ồ, thế hành lý."
"Tôi xách."
"Có được không?"
Mặc dù anh trông cũng khá cường tráng, nhưng hành lý của cô cũng khá nặng đấy.
Nhưng mà, rất nhanh cô đã bị vả mặt rồi. Bởi vì đối phương cõng cô trên lưng một cách rất nhẹ nhàng, còn thuận tay xách ba lô lớn lên và đi, trông không có chút mất sức nào cả.
Thế này cũng mạnh quá rồi nhỉ, kiểu sức mạnh bùng phát của bạn trai.
Tô Tô cảm động sắp phát khóc rồi, mặc dù con người anh trông vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng mà không biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục trước sức mạnh và sự ngay thẳng như thế này rồi. Cũng không biết anh có chịu kết bạn không, sau này mình ở bên này, không chừng cũng có thể gặp lại.
Vì thế cô cẩn thận nói: "Tôi tên Tô Tô, anh thì sao?"
"Lận Xuyên."
???
Cái tên cũng có hơi quen nha, chỉ là nhất thời cô không biết là mình đã nghe ở đâu.
Cô im lặng một lát, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên phát sáng lên: "Thôn của các anh có phải có một đại đội trưởng tên là Lận Đông Hà không?"
"Phải."
Không không, nhất định là trùng tên thôi nhỉ?
Cô nhớ lúc trên xe khách mình có xem một cuốn sách niên đại, trong đó có những cái tên thôn núi nhỏ, Lận Xuyên, Lận Đông Hà này.
Không lẽ...
"Thế, thế thôn của các anh, có phải có một thanh niên tri thức tên là Tần Duyệt Duyệt không?"
"Phải." Đối phương trả lời một cách lưu loát, giọng điệu nghe có vẻ có chút nghi hoặc.
"Không, không phải chứ..." Thì ra bản thân không phải bị rơi xuống núi mà là thật sự xuyên không đến niên đại rồi, trên đời này còn có chuyện kỳ ảo như vậy sao?