Chương 44: Gọi tên tôi
Tần Duyệt Duyệt chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, ai có thể ngờ ở thời đại này còn có thứ đồ không cần điện mà vẫn ghi âm được.
Bỗng chốc cô ta ôm mặt bật khóc, Lận Đông Hà thấy xót nên trực tiếp nói: "Giao đồ ra đây."
Nhưng anh ta vừa động đậy thì đã bị Lận Xuyên cho một đấm ngã xuống đất, còn bác cả Lận cũng tiếc rèn sắt không thành thép, đá một chân lên người anh ta và nói:
"Đáng đời, làm gì có ai vong ơn bội nghĩa như vậy. Mày cũng không nghĩ thử, mấy năm nay những lúc chịu đói chịu lạnh, là em họ mày ở trong quân đội gửi tiền về cho nhà chúng ta, là nhà chú hai mày giúp đỡ nên mày mới làm được đại đội trưởng, sao mày không biết điều thế hả con."
Lúc này đột nhiên cha Lận hét lên một tiếng nói: "Được rồi, các người đi đi."
Chuyện đến mức này, Tần Duyệt Duyệt ngược lại thấy sợ rồi, cô ta liếc nhìn Lận Đông Hà dưới đất và rồi lại liếc nhìn Lận Xuyên, đột nhiên cô đi đến bên cạnh anh và nói: "Anh Xuyên Tử..."
Lận Xuyên liếc nhìn người ở trên giường một cái, đột nhiên anh lùi ra sau một bước, sau đó nói:
"Gọi tên của tôi."
"Lận Xuyên, chuyện này chúng ta có thể giải quyết hòa bình được không."
"Cô còn muốn như thế nào?"
"Ý của em là, chúng ta khoan hãy để lộ chuyện hủy hôn tránh mọi người cười chê, đợi sang năm em rời khỏi đây lên đại học rồi nói có được không?"
Lận Xuyên có chút ngạc nhiên nhìn cô ta, còn Tô Tô thì nói: "Không được, cô làm lỡ hôn sự của chúng tôi thì phải làm sao."
Mẹ Lận quay đầu lại nhìn Tô Tô một cái, cô nhóc này nghiêm túc thật sao? Thế, thế nhà mình có xem như là không không lại nhặt được một cô con dâu sinh viên đại học không?
Nhưng bây giờ cho dù là có phải như thế hay không thì bà ấy cũng không thể để Tần Duyệt Duyệt tiếp tục ăn tiền nhà bà ấy nữa.
"Chuyện ngày hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rõ rồi, đều là do hai người này âm thầm cấu kết với nhau, còn muốn ăn hời gia đình chúng tôi mà dựng ra màn kịch này.
Xuyên Tử nhà chúng tôi không sai, sai là ở chỗ bọn họ. Nếu như các người đã sắp xếp con dâu cho tôi rồi thì chúng tôi sẽ tổ chức hôn sự này, nhưng mà không phải với Tần Duyệt Duyệt. Còn về việc nói như thế nào với bên ngoài thì hơi khó rồi, Tô Tô à, cháu cho họ một lý do được không?"
Mẹ Lận cảm thấy cô gái nhỏ trên giường là người học rộng, nói chuyện đâu ra đấy, cho nên nhất định có thể nghĩ ra cái cớ hợp lý cho họ.
Tô Tô không ngờ mẹ Lận lại đẩy qua mình, cô chớp mắt nhìn nhìn mẹ Lận có khả năng là mẹ chồng tương lai của mình, phát hiện khóe mắt bà ấy đỏ hoe, dường như sắp khóc vậy.
Nghĩ cũng phải, bà ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không dễ dàng gì, lúc nãy còn suýt ngất nữa, nếu như đã bảo cô nói thì cô nói thôi, dù sao thì lý do cũng có sẵn.
"Cái này thì đơn giản thôi, không phải thanh niên tri thức Tần đã thi đậu đại học, sắp phải đi học rồi sao.
Là một người trẻ tuổi, sắp được tiếp nhận giáo dục của thời đại mới, Tần Duyệt Duyệt cho rằng hôn nhân sắp đặt này không ổn, hơn nữa cô ta cũng không có tình cảm gì với Lận Xuyên nên chủ động hủy hôn rồi. Còn về chuyện của cô ta với Lận Đông Hà..."
Cô lấy cây bút ghi âm đó ra và quay một vòng trên tay, sau đó cười nói: "Tôi sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu như các người còn gây chuyện thì đừng có trách tôi." Nói xong, cô lại cất cây bút vào trong túi áo.
Người ngốc cỡ nào cũng có thể nghe ra được, nếu như Tần Duyệt Duyệt dùng cách nói này hủy hôn với nhà họ Lận, thế thì nửa năm nay cô ta ở trong thôn sẽ khó sống rồi.
Cho nên mặt cô ta liền tái mét, lập tức nói: "Không được nói như thế."
"Lận Xuyên."
"Có."
Lận Xuyên căng thẳng đấy, vừa nghe thấy giọng của cô thì quên mất mình đang ở đâu luôn, suýt chút nữa còn đứng nghiêm hành lễ. Thậm chí lúc quay đầu qua nhìn cô, trán anh cũng đổ mồ hôi rồi.