Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ bế nó lên: “Ướt nhẹp rồi còn dán vào người mẹ, vào phòng thay quần áo!"
Diệp Diệu Đông cũng chậm rãi theo bọn họ vào nhà, sau đó nằm xuống giường có màn che, hai tay đặt sau đầu, giơ chân nhìn vợ thay quần áo cho con.
Mấy chục năm nay, anh luôn nhớ đến cô với dáng vẻ một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt mệt mỏi và làm việc quá sức. Anh quên mất khi còn trẻ cô cũng hoạt bát như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt trực tiếp của anh, Lâm Tú Thanh cảm thấy không được tự nhiên, tai cô hơi đỏ lên. Sau khi thay quần áo cho con xong, cô quay người trừng mắt nhìn anh: "Ban ngày ban mặt nhìn kiểu gì vậy?"
Sau đó lại bế đứa trẻ ra ngoài như thể đang chạy trốn...
Anh chợt cảm thấy chẳng hiểu gì. Anh nhìn vợ mình nhiều thêm một chút mà cũng không được sao?
Không phải do lúc còn trẻ cô thật xinh đẹp à!
Vậy thôi cũng trừng mắt với anh?
Diệp Diệu Đông nằm đó một lúc mới tỉnh lại. Chết tiệt... Chẳng lẽ cô nghĩ lúc này anh muốn làm gì cô?
Đến nước chạy trốn luôn sao?
Vốn dĩ anh muốn bảo cô để thằng bé trong phòng, anh sẽ trông hộ cô một lúc.
Thôi đi, anh vẫn nên một mình yên tĩnh chợp mắt một lúc.
Anh bắt chéo chân, nhìn chiếc màn chống muỗi trên đầu giường. Nghĩ lại, dường như gia đình anh luôn sống một cuộc sống yên bình, ngoại trừ việc xây nhà và ở riêng, những thập kỷ sau đó không có chuyện gì lớn lao xảy ra. Mọi người đều bình an vô sự.
Không, anh lập tức nhớ tới một chuyện quan trọng mà anh đã quên nhiều năm!
Hình như qua hai năm nữa vợ anh sẽ mang thai đứa con thứ ba. Nhưng chính sách không cho phép sinh con, cô trốn trong nhà cha mẹ đẻ, kết quả bị trượt chân ngã khi đang vác cái bụng bảy tám tháng hái trà trong núi. Chưa kịp đưa vào bệnh viện đã sinh con, kết quả là đứa trẻ mới sinh ra nửa giờ đã tắt thở!
Nghe nói là một đứa con gái!
Vợ anh buồn lắm, tự trách mình khóc mấy ngày liền!
Về phần tại sao lại là nghe nói, đương nhiên là bởi vì anh không có ở nhà cha vợ. Ngày hôm sau khi đứa bé mất, vợ anh được đưa về nhà ở cữ, anh mới biết.
Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đứa bé này rốt cuộc vẫn chưa ra đời, anh lại không có nhà cả ngày, không có nhiều tình cảm với đứa, lâu dần cũng quên mất nó. Lúc này cẩn thận nghĩ lại, anh mới nhớ còn có chuyện này.
Nghĩ đến đây, anh lập tức ngồi dậy. Vợ anh mang thai đứa con thứ ba vào năm nào?
Anh mơ hồ nhớ tới bụng của cô không hề to ra cho đến khi chuyển đến nhà mới. Đó là năm nào?
Hái trà vào tháng ba nhỉ?
Tính theo thời gian mang thai bảy hoặc tám tháng thì tức là có thai vào tháng bảy, tháng tám? Vậy là có thai trong năm nay hay năm sau? Hay là năm sau nữa?
"Chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên mất là năm nào chứ?"
Diệp Diệu Đông ảo não nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được. Anh chỉ nhớ rằng bụng vợ ngày càng to sau khi chuyển đến nhà mới, không thể giấu được. Để trốn chính sách nên năm sau vợ anh mới về nhà mẹ đẻ chờ sinh.
Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra, anh lắc đầu nói: “Quên đi, khi nào có thai là biết. Tốt nhất là không nên mang thai, ai biết có thể sinh nở thành công? Đỡ phải chịu khổ!"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh lại nằm xuống. Ngoại trừ chuyện này ra, đối với anh chuyện lớn duy nhất chính là mấy năm nữa bà nội anh sẽ mất.
Anh vẫn nhớ hồi đó anh rất buồn. Khi bà cụ đi tưới ruộng rau ở cửa sau thì giẫm phải đá xanh rồi ngã nhào, sống chết cũng không chịu đến bệnh viện, nói rằng mình không sao. Sau đó vài ngày, bà không chịu được mà qua đời.
Nếu có thể, anh muốn bà cụ sống thêm mấy năm nữa. Nếu không phải vô tình ngã xuống, thân thể bà cụ vẫn còn khá mạnh khoẻ.
Không hiếu thảo với bà cũng là điều anh tiếc nuối nhiều năm qua.
Nghĩ rồi nghĩ, nghe thấy tiếng ve sầu ngoài nhà, Diệp Diệu Đông bất giác chìm vào giấc ngủ.