Khi tỉnh lại lần nữa là lúc anh bị đánh thức bởi tiếng cửa mở, cánh cửa gỗ vừa bị đẩy ra liền kêu cọt kẹt.
Ngoài bà nội và mẹ anh, người duy nhất vào phòng anh chỉ có vợ. Diệp Diệu Đông nhắm mắt không mở, định tiếp tục chợp mắt một lát. Xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, đông yếu ớt, thời điểm tốt nhất để ngủ là vào mùa hè.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, sau đó từ chân anh trèo lên giường, chiếc giường có màn che đột nhiên phát ra tiếng cọt kẹt. Khi anh mở mắt ra đã thấy cậu con trai út đang ngủ trong vòng tay của vợ mình.
"Ngủ à?"
"Ừm."
Lâm Tú Thanh cẩn thận nhẹ nhàng đặt đứa bé lại bên cạnh anh, sau đó chậm rãi rút cánh tay ra khỏi đầu nó, liếc nhìn anh, ngập ngừng nói: “Dù sao anh cũng không ra ngoài, trông con chút được không? Đừng để nó ngã khỏi giường.”
"Được."
Hiếm khi anh dễ dàng nói chuyện như vậy, không nói từ chối, Lâm Tú Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu nó tỉnh anh cứ gọi em, em ôm nó."
"Em không cùng ngủ một lát luôn?"
"Không, em không buồn ngủ."
Thấy cô lấy một chiếc chăn màu xanh có in hoa mẫu đơn đỏ đắp cho con trai út, sau đó rón rén từ cuối giường trèo xuống, Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm đến cô.
Nếu cô muốn làm việc kiếm tiền, anh cũng không thể ngăn cản không cho cô làm.
"Diệp Thành Hồ đâu?"
Ăn cơm xong đã không thấy con trai lớn, cũng không biết trời nắng chói chang như vậy nó còn đi đâu chơi.
Lâm Tú Thanh buông mùng xuống, nói: "Em không biết, bảy đứa nó chạy lòng vòng không biết ở đâu. Lát nữa đến giờ ăn tự nhiên sẽ về, em đi ra ngoài trước."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, đứa con trai bên cạnh dùng chân đạp tung chăn ra. Diệp Diệu Đông lại tiện tay đắp cho nó. Chưa đầy mười phút sau, lại đá, lại đắp!
Một lúc sau, lại đá!
Chân đá một cái, cả người nghiêng sang một bên!
Mặt kệ nó, thằng nhóc này lớn lên chưa từng cho anh sắc mặt tốt!
Anh thoải mái nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt lúc nữa. Nhưng ngay khi anh sắp chìm vào giấc ngủ, một cái chân lợn đã đá thẳng vào mặt anh, lập tức xua tan cơn buồn ngủ của anh.
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn con trai vẫn đang ngủ ngon lành. Không cho anh ngủ đúng không?
Anh nhìn chằm chằm, thằng nhóc này lại thay đổi tư thế, lật người, nằm đó, mông thò ra ngoài ngủ!
Kiểu này bảo anh ngủ thế nào được? Lỡ như trong lúc ngủ nó lại đánh rắm thì biết sao?
Diệp Diệu Đông không buồn ngủ nữa, trực tiếp ngồi dậy, định đi ra ngoài nhìn cửa.
Kết quả, vừa mở cửa ra, anh đã nghe thấy vợ mình đang nói chuyện với ai đó bằng thái độ rất kém. Hai chị dâu cũng đang nói chuyện với nhau.
"Anh ấy ngủ rồi, mấy người đi tìm người khác chơi đi. Đừng suốt ngày tới gọi anh ấy."
Lâm Tú Thanh khó chịu vì những người này suốt ngày gọi đàn ông của mình đi ra ngoài, khiến anh ngày nào cũng vắng nhà. Hiếm thấy hôm nay anh không ra ngoài, đám bạn xấu này lại tìm đến tận cửa. Cô thực sự tức chết mà.
"Đúng vậy, các người ai nấy đều có vợ có con, sao không về nhà mà nhìn xem, giúp làm chút việc nhà. Suốt ngày chơi bời khắp nơi."
"Mấy người các người hở một tí là lại qua đây, vậy còn cưới vợ làm gì?"
Một giọng nam vui vẻ nói: “Tôi cũng muốn chứ, nhưng bọn họ không biết nấu ăn, lại không biết sinh con, chẳng có chút tác dụng nào. Ở cùng nhau thì cha mẹ tôi sẽ đánh chết tôi.”
Nghe giọng là A Chính không?
“Anh cũng biết các anh không có chút tác dụng nào sao?” Chị hai Diệp không khách khí nói.
"A ha, chị dâu đừng nói những lời như vậy. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng rất siêng năng và dũng cảm!"
Chị hai Diệp trợn mắt. Có can đảm hay không cũng làm gì quan trọng bằng kiếm tiền. May mà người chị ta gả cho là lão nhị.
"Các người trở về đi, hôm nay A Đông không ra ngoài." Lâm Tú Thanh sốt ruột nói.
“Tôi ở đây, tôi ở đây.” Diệp Diệu Đông vội vàng nói. Nếu anh không ra, mọi người sẽ bị vợ anh đuổi đi.