Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 (Dịch)

Chương 35: Bắt gà(1)

Những người phụ nữ đan lưới xung quanh không khỏi lắc đầu. Đám nhóc con này suốt ngày chơi bời lêu lỏng, giống hệt những đứa trẻ chưa lớn, chỉ biết chơi, lần này lại còn muốn giết gà trong nhà?

Đúng là đồ phá của. Nếu ở nhà bọn họ thì đã bị đánh chết rồi. Nhưng những năm gần đây không ít lần thấy bọn họ gây chuyện, mọi người đều thấy và chẳng lấy làm lạ nữa!

Dù sao chỉ cần không gây tổn hại đến nhà người khác thì đây cũng miễn cưỡng là ưu điểm duy nhất.

Diệp Diệu Đông sờ mũi có chút xấu hổ. Nhìn bộ dáng tức giận của cô, anh thực sự cảm thấy băn khoăn.

Tiểu Tiểu cười hì hì nói: "Đông Tử biết thương vợ rồi à? Không sao, buổi tối về dỗ là được."

“Đúng vậy, buổi tối về dỗ là được. Đi nhanh chút, chúng ta còn phải giết gà, sắp hơn hai giờ rồi, còn phải hầm rất lâu. Muộn quá đói chết đấy."

Diệp Diệu Đông bị hai người bọn họ kéo đi, nghĩ bây giờ quay đầu cũng đã muộn, vẫn nên đợi buổi tối về mới dỗ đi. Ngày mai anh sẽ đi mò cá với bọn họ, biểu diễn tốt một chút, tranh thủ kéo lại trái tim của cô.

Sau khi nghĩ xong, anh gạt bỏ những lo lắng của mình, vui vẻ đi cùng họ.

Thôn Bạch Sa nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhà của A Chính khá gần với thôn Đông Kiều, sau cửa nhà anh có một cánh đồng.

Tuy khi nói bắt gà anh ta rất hùng hồn, nhưng đến khi thật sự muốn bắt, anh ta cũng có chút chột dạ, sợ mẹ anh ta đang đan lưới trước nhà nhìn thấy. Anh ta cố ý dẫn bọn họ đi đường vòng, muốn đi qua cánh đồng từ cửa sau rồi trèo qua hàng rào.

Ai ngờ hôm nay mẹ anh ta lại ngồi ở cửa sau dệt lưới!

Hơn nữa vừa ngước mắt đã thấy ba người họ ở ven đường...

"Mấy đứa lại muốn làm gì?"

A Chính cười hiền, bước về phía trước: "Mẹ, con bàn một chuyện với mẹ. Mẹ thấy có được không..."

"Không được!"

Ba người: "..."

Chưa kịp nói gì đã bị chặn lại!

Mẹ A Chính ngước mắt dùng kim con thoi gãi tóc, gãi ngứa xong lại bắt đầu dệt lưới, rồi nói: “Mấy đứa tụ tập chắc chắn không có chuyện gì tốt, khỏi bàn với mẹ. Có hỏi cũng không đồng ý!"

“Mẹ, gần đây không phải cha nói tay chân không có sức sao…”

“Sao nào, mày muốn mua một cua xanh để bồi bổ sức khỏe cho cha mày à?”

Người dân vùng ven biển yếu tay chân cần uống thuốc bổ thường chọn ăn cua xanh.

"Cũng không phải..."

Diệp Diệu Đông đứng ở một bên nhìn mà buồn cười. Vừa rồi trước cửa nhà anh còn nói năng hùng hồn như vậy, bây giờ vừa gặp mẹ đã co rúm người lại, đã bao nhiêu năm rồi anh chưa nhìn thấy dáng vẻ A Chính như thế này nhỉ?

A Chính nghĩ, đưa đầu một đao, rụt đầu cũng một đao. Anh ta dứt khoát nói thẳng: “A Quang sáng nay bắt được một con rắn hổ mang. Con muốn giết một con gà hầm chung, sau đó bưng một chén về cho mẹ và cha bồi bổ. Không phải dạo này cha luôn than tay chân không có sức sao?"

Mẹ anh ta cau mày, vốn định mắng anh ta, nhưng nghe được nửa câu sau lại nuốt xuống. Coi như anh ta cũng có chút hiếu thảo, biết nghĩ đến cha mình.

A Chính thấy mẹ không mắng mình ngay lập tức thì biết có hy vọng. Anh ta không ngừng cố gắng nói: “Mẹ, mẹ xem con gà này nở ra từ trứng con mua. Bình thường cũng là con cho nó ăn. Mẹ xem, mẹ cho con một con, mẹ cũng không có tổn thất gì đúng không?”

"Mày cho rằng mẹ ngốc à? Bản thân mày cũng ăn của mẹ, mặc của mẹ, ở của mẹ, mày còn không biết xấu hổ nói mày nuôi gà?"

"Hì hì, mẹ nuôi, mẹ nuôi, vậy mẹ không phản đối con bắt chứ?"

Mẹ A Chính trừng mắt, đang định mắng vài câu thì anh ta đã hưng phấn nói chuyện với Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu.

Không phản đối, không la mắng, không phải là đồng ý thì còn gì nữa?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất