Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 (Dịch)

Chương 34: Ai mà chẳng có mấy người bạn ăn chơi?(2)

Đời người có ai mà chẳng có mấy người bạn đàm đạo. Tuy anh có chút thất bại khi làm con, làm chồng, làm cha nhưng vẫn rất thành công khi làm bạn. Nhóm bạn này cũng rất can đảm và nghĩa khí, chỉ là không ai có tương lai gì mà thôi.

Vật họp theo loài, người phân theo đoàn!

Dù có ý định làm người tốt nhưng không cần thiết phải cắt đứt liên lạc giữa bạn bè.

"Đông Tử à, sao hôm nay mày không ra ngoài? Sáng nay đi đâu vậy? Đến nhà cũng không thấy mày, hỏi cha cậu thì suýt nữa bị đuổi ra ngoài!"

“Tao ra biển bắt hàu ốc, sao hai đứa tụi mày lại đi một mình?”

"Cái này có gì vui đâu? Lúc nhỏ bị dụ làm việc đã chơi chán rồi. Đi, sáng nay A Quang bắt được một con rắn hổ mang, bọn tao đã xử lý xong rồi. Chỉ chờ mày tới là cho vào nồi thôi."

Người đang nói chuyện bây giờ là Lâm Kiến Nghiêu, mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Tiểu. Điều này thường xuyên khiến anh ta phản đối, không biết xấu hổ tự nhận mình rất lớn. Nhiều lần bảo anh ta đi tiểu cùng, anh ta lại nói chỉ có vợ anh ta mới được xem!

Người lên tiếng trước đó là A Chính - Lý Hiếu Chính, hai người cùng nhau đến tìm anh.

Diệp Diệu Đông có chút hưng phấn, ký ức tuổi trẻ hiện lên ngay trước mặt: "Bắt được ở đâu? Bao nhiêu cân? Phải giết thêm một con gà nữa, hầm canh long phượng nha!"

“Còn có thể ở đâu? Bắt được ở sau núi. Sáng sớm không tìm được mày cho nên bọn tao không có vào trấn, muốn đi lên sườn đồi xem dưa hấu đã chín chưa. Không ngờ nhìn thấy một con rắn hổ mang. Lại chẳng, buổi tối có món chính rồi!

"Chỉ là không đủ lớn. Cắt đầu chỉ nặng một cân ba lạng."

"Khá lớn rồi, nặng hơn một cân, giết một con gà là vừa đủ. Một nồi canh long phượng đủ cho mấy người chúng ta ăn!" Nói rồi anh cũng hơi thèm. Đã nhiều năm qua chưa ăn rắn hổ mang rồi.

"Đi thôi, nhanh lên. Muốn nấu canh long phượng thì phải giết thêm một con gà nữa. Tao về nhà bắt một con!" A Chính hưng phấn nắm lấy vai Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu rồi đi.

"Không sợ mẹ mày đánh mày à!"

"Vậy cũng là tao dùng tiền riêng mua trứng nhờ bà ấy ấp giúp. Đã nói là nếu nó nở thì là của tao, bình thường toàn là tao cho ăn, bắt một con có sao?"

“Sáng nay tao cũng đào được một rổ hạt dưa biển, còn có mấy chậu nghêu cát nữa. Tao đi lấy một chút, có thể chiên hai chén.”

"Vậy thì mày nhanh lên!"

Ba người nói chuyện sôi nổi như không có ai đang nhìn. Khi Diệp Diệu Đông ra khỏi phòng, bọn họ lại tay khoác vai mà đi.

Diệp Diệu Đông kéo bọn họ, nói với Lâm Tú Thanh đang mặt lạnh: "Ặc... Ờm... A Thanh, anh đang đi chơi với bạn chút. Không cần chờ cơm anh đâu. Buổi tối anh sẽ về sớm. Còn nữa, con đang ngủ, em nhớ nhìn một chút. Hì!”

Nói đến đây, anh cảm thấy có chút chột dạ. Vừa rồi đã đồng ý sẽ giúp trông con rồi, bây giờ bạn vừa gọi đã đi, anh luôn cảm thấy mình đã thất hứa.

Nhưng bọn họ đều là bạn cũ của anh mấy chục năm. Như A Chính và Tiểu Tiểu, không đến hai năm nữa cả hai đều sẽ đi làm ở nơi khác, mấy năm chẳng về được một lần. Còn có những người khác.

Vừa mới sống lại, anh cũng muốn nhìn kỹ những người bạn này.

Lâm Tú Thanh có chút tức giận, không thèm nhìn anh, xoay người đi vào phòng xem con ngủ thế nào.

Buổi sáng trông còn đáng tin cậy được một chút, còn biết chăm chỉ mò cá. Kết quả bạn vừa đến cửa đã lộ nguyên hình. Cô tự nhủ rằng không có gì phải tức giận. Nhiều năm qua, cô đã bị anh mài giũa chẳng còn cách nào rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất