Sáng sớm hôm sau, khi bên cạnh có động tĩnh, Diệp Diệu Đông cũng tỉnh dậy, nhất thời không mở mắt ra được nên nhắm một mắt, mở một mắt nhìn Lâm Tú Thanh đang mặc quần áo cho hai đứa trẻ.
"Mấy giờ rồi? Hai đứa dậy sớm thế?"
"Sáu giờ!"
Sau khi Diệp Thành Hồ mặc quần áo xong liền bò tới, tò mò nói: "Cha, sao hôm nay cha dậy sớm thế?"
"Không được à? Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe!"
"Vậy mà bình thường cha toàn ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh dậy."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn con trai lớn, không nói nữa, tiếp tục nhắm mắt lại. Sớm quá cũng không có việc gì làm nên chợp mắt một lát.
“Hì hì! Bà nội nói cha là người lười biếng!”
Con trai út cũng hào hứng hét lên: "Đồ lười biếng! Đồ lười biếng!"
Anh lại mở mắt ra, trừng mắt nhìn hai đứa con trai của mình. Hai đứa này thật chẳng dễ thương chút nào! Uổng cho anh sau khi chết còn để lại cho chúng một khoản tiền bồi thường!
"Mới sáng sớm ồn ào cái gì? Đi ra ngoài chơi!"
"Lêu lêu lêu"
Thằng con lớn làm mặt quỷ với anh, chui ra khỏi giường chạy ra ngoài. Thằng con thứ hai trông vô cùng lo lắng: "Anh ơi, anh ơi!"
"Gấp cái gì?" Lâm Tú Thanh mặc quần vào cho nó, đặt nó xuống đất: "Cẩn thận một chút, đừng chạy mà ngã."
Vừa nói cô vừa cầm bát thìa từ tối qua đi theo phía sau, còn cả tấm ga trải giường ướt.
“Chiếc quần đùi anh thay tối qua ở trên ghế đẩu trong góc, quần áo thì vứt ở sân sau.”
"Biết rồi."
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, nhưng Diệp Diệu Đông không còn buồn ngủ nữa. Anh đưa hai tay ra sau đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, sợ dậy quá sớm sẽ làm mọi người ngạc nhiên.
Kết quả, còn chưa nằm được một lúc, anh đã nghe thấy chị dâu hai đang nói chuyện ầm ĩ trong phòng chính, như sợ mình không nghe thấy.
“Mẹ à, hai ngày nữa việc xây nhà sẽ khởi công. A Hoa và anh cả sẽ thay nhau ra biển cùng cha, chỉ để lại một người ở nhà. Diệu Đông liệu có phải phụ giúp việc dỡ hàng không, dù sao chú ấy cũng rảnh mà, nếu không cha thuê một người lại tốn thêm một phần tiền công.”
"Chờ nó dậy mẹ nói với nó!"
“Ba anh em mỗi người một nhà, nếu không đi biển thì tốt xấu gì cũng phải phụ giúp. Sau khi ở riêng cũng là chủ một nhà rồi, phải gánh vác trách nhiệm.”
Chị cả Diệp cũng đồng ý: “Ừ, không mong chú ấy làm được nhiều việc, nhưng ít nhất chú ấy có thể phụ một tay…”
…
Giọng của chị cả Diệp không lớn bằng chị hai Diệp, Diệp Diệu Đông nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nghe được một chút.
Anh cau mày. Chị dâu của anh còn được, cũng coi là người hiền lành. Nhưng chị dâu thứ hai này lại đặc biệt thích soi mói, nói nhiều, nhỏ mọn lại rất biết tính toán. May mà vợ anh không như vậy.
Kỳ thật có một người chồng như anh, Lâm Tú Thanh còn nhận được sự đồng tình của người khác, mẹ anh cũng sẽ ưu ái cô hơn một chút. Mỗi lần về nhà cha mẹ đẻ, mẹ đều lén đưa cho cô một ít tiền để mua ít cá mang về.
Chị dâu cả và chị dâu hai của anh đều không được đối xử như vậy. Dù sao anh trai và anh hai của anh đều là những người chăm chỉ.
Nghĩ lại, ngoại trừ ngày mùng hai Tết cùng vợ về nhà cha mẹ đẻ, hình như đã hơn nửa năm anh không theo vợ về nhà rồi.
Tuy rằng anh có chút kém cỏi, nhưng cha vợ ban đầu đối với anh cũng khá tốt. Có lẽ chủ yếu là vì thương con gái mình nhỉ?
Sau này thì chẳng vậy nữa, sẽ phớt lờ anh, có thể ngày nào cũng mắng mỏ anh sau lưng cũng chưa biết chừng...
Đến Trung thu, trái lại anh có thể cùng vợ về nhà cha mẹ đẻ để đón Tết Trung thu.
Nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào có chút chói mắt. Thấy cũng sắp đến giờ nên anh lại đứng dậy.
Kết quả vừa mở cửa đi ra ngoài, bà nội đã rất ngạc nhiên: "Đông Tử, sao cháu dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm một lát nữa?"