"Không còn sớm nữa, cha và anh cả đã đi biển lúc một giờ rồi. A Hoa dậy lúc sáu giờ, đi làm cỏ ở nền nhà rồi. Ngay cả bọn trẻ cũng cơm nước xong đi chơi luôn ấy chứ. Trong nhà còn có ai thoải mái ngủ đến giờ như chú ấy?" Chị hai Diệp ngồi ở cửa, nghe thấy lời của bà cụ thì không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, nói thẳng vào phòng.
Diệp Diệu Đông móc lỗ tai, giả vờ như không nghe thấy. Kiếp trước nghe không ít, thành thói quen rồi!
"Tỉnh nên dậy luôn ạ. Bà ăn sáng chưa?"
“Ăn rồi, ăn rồi, đi ra sau đánh răng rửa mặt."
"Dạ."
Đánh răng xong, anh lại buồn tiểu, kết quả xoay người đi hai bước, anh nhìn thấy ở góc sân sau một cái nhà vệ sinh đơn giản xây bằng gạch và rơm, cửa là một tấm ván gỗ nát che lại. Anh nhớ bên trong có một cái bồn cầu lớn. Ừm... trong bồn cầu cái gì cũng có...
Mà lúc này anh còn nghe được tiếng ruồi xanh đầu to bay qua bay lại...
Diệp Diệu Đông thu chân đã duỗi ra, đi về phía ruộng rau trước mặt, chẳng bằng đi tiểu vào ruộng rau để bón phân đi.
Sáng hôm qua đi mò cá nên tiện đường tiểu cạnh biển, chiều hôm qua tiểu vào bãi cỏ nhà A Quang, thật sự không nghĩ tới nhà vệ sinh ở nhà.
Ờ... không thể nghĩ nữa, lát nữa anh còn phải ăn sáng!
Cảm thấy mình lại có động lực để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi. Không chỉ phải mua một chiếc giường mà còn phải làm việc cật lực để xây một cái nhà vệ sinh tươm tất.
Tiểu xong rồi rùng mình hai cái, anh đi thẳng vào nhà.
Cháo và hai con cá khô đã được đặt sẵn trên bàn. Cháo vẫn là cháo khoai lang cắt sợi, nhưng hiếm khi không phải dưa chua mà là cá khô, khẩu vị của anh trong nháy mắt được kích thích.
“Bà nội, con cá khô này phơi nắng hôm đúng không?”
Bà cụ cười híp mắt, khoe hàm răng móm mém: “Đúng vậy, quá nhỏ chẳng đáng bao tiền. Hôm trước cha con mang về mấy chục cân giết. Hôm qua phơi nắng một ngày, sáng nay cố ý chưng một chén cho cháu. Còn lại hai cái, ăn nhanh đi!
Đây là cá thóc khô, nếu bỏ đầu thì chỉ dài hơn ngón giữa của anh một chút. Nhỏ, không dễ om nhưng thích hợp để phơi khô, là món ăn ngon nhất của người dân vùng biển.
"Dạ, mùi thơm quá!"
"Nếu thích thì buổi trưa hấp lại, tối cha con về nhất định sẽ có nữa, ngày mai chúng ta tiếp tục phơi."
“Hôm nay bà có muốn bẻ ngô không? Lát nữa cháu ra ruộng bẻ ngô cho bà nhé?”
Bà cụ xua tay liên tục: “Không, không, không. Không có thời gian thì đừng làm, lát nữa bà sẽ lấy mấy cái nhỏ rồi hái một rổ là được.”
“Cháu rảnh, cháu rất rảnh. Thủy triều hôm nay có thể sẽ muộn hơn hôm qua nửa giờ đến một giờ, không cần phải ra biển sớm như vậy. Sau khi ăn xong cháu sẽ hái ngay cho bà."
“Hôm nay cháu cũng không đi chơi à?”
"Trời nóng quá, cháu không muốn ra ngoài. Cháu hẹn với mấy người bạn cùng nhau đi câu cá sau khi thủy triều rút rồi."
"Được được được, vậy cháu hái cho bà đi."
Diệp Diệu Đông ăn hết một bát cháo nhỏ. Khi bà cụ cầm khăn đưa tay muốn cất chén đi, anh đã cầm lấy miếng giẻ trên tay bà trước, quét xương cá trên bàn vào bát rồi bưng ra cửa sau.
Bà cụ cười như nở hoa nói: “Cứ để đó một lát, để vợ cháu rửa là được.”
"Dạ vâng ạ."
Nhìn thấy đứa con út đang ngồi một mình ở cửa chơi ốc xà cừ, anh bế nó lên hỏi: “Có muốn đi chơi không?”
"Muốn, muốn!" Diệp Thành Dương kích động ôm cổ anh.
Nó là con út trong nhà, anh chị em của nó không đợi nó ăn xong đã bỏ chạy, để nó một mình ở nhà với mẹ.