Trở Về Năm 1988

Chương 22: Tới cửa làm mai

Editor: Thienyetkomanhme

Ngày Lý Tuấn Nghị rời nhà, vừa vặn thư báo trúng tuyển của Lý Tuấn Vĩ được đưa đến, ngày hôm đó bà Vương vừa vui mừng vừa sầu não. Vui mừng chính là cháu trai nhỏ thi đậu đại học, sầu chính là cháu trai lớn phải rời nhà. Phải biết rằng bà nuôi Tuấn Nghị từ nhỏ trước nay chưa bao giờ xa bà, tuy rằng đứa nhỏ này nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi, nhưng bà biết, hắn là đứa nhỏ hiếu thuận hiểu chuyện, trước nay đều không để bà làm việc nặng, hiện giờ đứa nhỏ này phải đi, trong lòng bà liền đau lòng.

Lý Tuấn Nghị kiểm tra hành lý của mình một lần cuối, Lý Tuấn Vĩ đứng một bên: "Anh, anh không thể đi muộn mấy ngày sao? Chờ ba mẹ trở về đi, em đã gọi điện thoại, bọn họ nhiều lắm còn có hai ngày nữa sẽ về."

Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn em trai, ngồi trai: "Không được, đã sớm thương lượng cùng Văn Võ rồi, vé cũng mua. Chính là không thể uống rượu mừng, xin lỗi, Tuấn Vĩ."


Lý Tuấn Vĩ lắc đầu: "Không sao. Anh không muốn gặp ba mẹ sao?" Bình thường gia đình nếu có anh em trai tuổi chênh nhau không lớn, hơn phân nửa sẽ gà bay chó sủa, hai người Lý Tuấn Nghị cùng Lý Tuấn Vĩ cũng thường xuyên khắc khẩu, bất quá đều là chút việc vặt, phần lớn thời gian Lý Tuấn Nghị vẫn rất chăm sóc em trai, cho nên trong lòng Lý Tuấn Vĩ cũng rất tôn trọng anh trai, cảm thấy anh trai phi thường ghê gớm.

Lý Tuấn Nghị xoay người sang chỗ khác tiếp tục sửa sang lại hành lý: "Về sau có rất nhiều cơ hội, cũng không phải anh đi rồi không trở lại, nói không chừng hai tháng nữa liền trở lại. Lại nói ba không phải chuẩn bị chuyển nghề sao." Ba hắn trong bộ đội hơn hai mươi năm, rốt cuộc muốn chuyển nghề về quê.

Lý Tuấn Vĩ không nói gì gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút mất mát. Hắn biết, nếu ba mẹ trở về, hơn phân nửa là phản đối anh đi ra ngoài, lúc này anh rời đi cũng là vì tránh xung đột với cha mẹ. Hắn cũng không biết lựa chọn của anh trai là đúng hay sai, nhưng hắn ủng hộ anh mình, cuộc sống phải tự lựa chọn mà không phải nghe theo sự an bài của cha mẹ, nếu không liếc mắt một cái liền thấy cuộc sống không còn ý nghĩa.


Lý Tuấn Nghị kéo khóa túi lại, xoay người nói với em trai: "Trong khoảng thời gian này em pải chăm sóc bà." Hắn từ nhỏ đã ở bên người à, lần này rời đi, bàkhẳng định sẽ không thấy quen.

"Em biết."

Cao Lương cầm hai cái bình thủy tinh tới, cô thấy bà Vương đang ngồi trên hành lang vá quần áo: "Bà ơi, bà đang bận gì vậy? Trời tối rồi, bà còn thấy được sao? Nếu không cháu tới giúp bà." Lúc này đã hơn 6 giờ chiều, thời gian thoải mái nhất trong ngày hè, mặt trời đã xuống núi, sắc trời chưa vãn, thời tiết đã bớt nóng, không nóng như ban ngày làm người ta không dám ra cửa.

Bà Vương đeo kính lão, nâng đôi mắt: "Là Lương Lương à. Bà đơm cái cúc áo cho Tuấn Nghị."

Cao Lương giơ bình thủy tinh trong tay: "Tối nay anh Tuấn Nghị đi đúng không ạ? Em chuẩn bị cho anh ấy chút dưa muối, để anh ấy mang đi Quảng Đông ăn." So với người khác Cao Lương càng thêm hiểu ra bên ngoài, khó thích ứng nhất chính là vấn đề khẩu vị, đặc biệt nhớ hương vị quê nhà.


Bà Vương buông áo xuống, cười tủm tỉm mà nói: "Để bà xem nào?"

Cao Lương nói: "Một lọ là chao, một lọ khác ớt ngâm, cháu dùng dầu chiên quá, tránh cho anh ấy qua bên kia ăn không quen."

Bà Vương cao hứng nhận lấy: "Tuấn Nghị khẳng định thích cái này. Tuấn Nghị, Tuấn Nghị!"

Cao Lương lấy cái áo trong tay bà Vương, phát hiện là một cái áo sơmi, rớt hai viên nút áo, cô cầm lấy kim, chuẩn bị giúp bà Vương đơm xong.

Lý Tuấn Nghị từ phòng ra, thấy Cao Lương cùng bà đều ở trên hành lang: "Cao Lương đã trở lại?" Hắn chú ý tới cái áo màu lam nhạt trong tay Cao Lương, cái áo thoạt nhìn có điểm quen mắt, hình như là của mình, bất quá là cái áo sơmi đã lâu không mặc, hơn phân nửa là bfa nội mang ra.

Cao Lương ừ một tiếng: "Anh đi xe lửa 9 giờ rưỡi tối ạ?" Chính là lần trước cô trả vé, bọn họ nơi này chỉ có một chuyến xe này đi Quảng Đông.
"Đúng vậy, chính là chuyến đó." Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương đơm cúc áo cho mình, đột nhiên sửa lại chủ ý, muốn đem cái áo này theo.

Bà nội nói: "Tuấn Nghị cháu xem, Cao Lương sợ cháu qua bên kia ăn không quen, làm hai bình dưa muối cho cháu mang theo, cháu để vào trong túi cầm theo."

Lý Tuấn Nghị cười rộ lên, như nhận lấy bảo bối: "Cái này thật tốt quá, cảm ơn em."

Cao Lương cười cười, không nói tiếp.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cao Lương, chờ tới đi học đại học, cậu cũng cho tới hai bình nhé, tớ cũng sợ ăn không quen."

Lý Tuấn Nghị liếc xéo em trai một cái, không nói chuyện.

Cao Lương cười nói: "Có thể, tớ làm không ít, nếu cậu không chê, cậu cũng mang theo chút đi."

"Thật tốt quá." Lý Tuấn Vĩ tươi cười rạng rỡ.

Lý Tuấn Nghị giễu cợt em trai: "Tuấn Vĩ tới cứt trâu cứt chó đều không chê, huống chi đồ ăn em làm."
Cao Lương nhịn không được cúi đầu cười trộm, rất nhanh cô đã đơm xong một cái cúc áo, thắt nút lại đưa chỉ tới bên miệng dùng hàm răng cắn đứt.

Lý Tuấn Nghị nhìn động tác Cao Lương, có chút luyến tiếc.

Bà Vương đi vào nhà, cầm bốn quả đào ra: "Lương Lương cầm mấy quả đào này về ăn đi."

"Không cần đâu bà." Cao Lương ngẩng đầu cười cười, dùng tay thuần thục vê đầu sợi chỉ, đơm cái cúc thứ hai.

Lý Tuấn Nghị nghe thấy bà nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy nhanh vào nhà đem bình thủy tinh cẩn thận đặt buông, sau đó dọn một cái thùng ra: "Cái này vẫn luôn quên đưa cho em, để anh mang về cho em."

Cao Lương ngẩng đầu: "Cái gì ạ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Dầu mè. Em làm rau trộn cần rất nhiều dầu mè đi?"

Cao Lương giật mình mà nhìn cái thùng trong tay hắn, hoàn toàn chưa mở ra: "Nhiều như vậy?"
Lý Tuấn Nghị cười nói: "Hai ngày trước ở ga tàu hỏa tới một chuyến dầu mè, anh lấy một thùng cho em."

Cao Lương hỏi: "Được ạ, vừa lúc em cần dùng đến. Bao nhiêu tiền ạ?" Gần đây mọi người còn phải tranh đoạt vật tư, trữ hàng hóa về nhà như không cần tiền, tỷ như muối, nước tương, dấm, bột giặt, xà phòng ... nhu yếu phẩm sinh hoạt, dầu mè tuy rằng không hút hàng như các thứ khác, nhưng cũng có không ít người một mua hai ba bình, có đôi khi thật đúng là không nhất định mua được.

Lý Tuấn Nghị nói: "Không cần tiền."

Cao Lương cười: "Anh đừng nói đùa, cái này lại không phải từ trên trời rơi uống, từ trong đất mọc lên, sao có thể không cần tiền? Anh không lấy tiền thì em không cần đâu." Cao Lương thường xuyên mua, biết dầu mè không rẻ.

Lý Tuấn Nghị có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô: "Đều là giá bán sỉ, một đồng tám một lọ."
"Thật sự?" Cao Lương có chút nửa tin nửa ngờ, cô mua lẻ dầu mè phải ba đồng một lọ, bán sỉ lại rẻ như vậy?

"Còn có thể giả sao? Ga tàu hỏa bán sỉ rất rẻ." Lý Tuấn Nghị nói.

Bà Vương cũng tới hát đệm: "Không sai đâu Lương Lương, Tuấn Nghị mua đồ từ ga tàu hỏa đều rất rẻ, so với bên ngoài không sai biệt lắm có thể rẻ hơn một nửa. Muối đường nhà bà đều do Tuấn Nghị trực tiếp kéo về từ nhà ga."

Lý Tuấn Vĩ cũng gật đầu: "Đúng vậy, thật sự như vậy."

Cao Lương lúc này mới tin: "Được. Lát nữa em đưa tiền."

Lý Tuấn Nghị nói: "Không vội, em đưa tiền cho bà sau là được. Anh đưa em về trước."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Để em giúp anh."

Lý Tuấn Nghị nói: "Cái này không nặng, không cần."

Tuy nói như vậy, Lý Tuấn Vĩ vẫn đi theo. Một lát sau, hai anh em từ nhà Cao Lương về, Cao Lương đã đơm xong áo sơmi, nút áo không rớt cũng gia cố một chút, cô cầm cái áo rũ một chút, đưa cho bà Vương chuẩn bị trở về.
Bà Vương dặn dò cháu trai lớn: "Tuấn Nghị cháu đem quả đào ra đây, cho Lương Lương đi."

Lý Tuấn Vĩ đột nhiên gọi cô lại: "Cao Lương, có phải cậu chưa hồi âm cho Hưng Hoa phải không?"

Cao Lương đứng lại, nhíu mày suy nghĩ một chút: "Không có, làm sao vậy?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Hắn hỏi tớ có phải cậu chưa nhận thư hay không, vẫn chưa hồi âm cho hắn."

Cao Lương nhàn nhạt mà nói: "Sự tình quá nhiều, quên mất." Cô căn bản không đọc thư của đối phương, càng miễn bàn tới chuyện hồi âm.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Nếu cậu rảnh nói, tùy tiện viết mấy câu, cùng nhau gửi qua đi, hắn nói hắn rất muốn nhận được thư của cậu."

"Tớ cũng không biết nói cái gì, vẫn là thôi đi." Cao Lương thật sự không muốn có liên quan với Đặng Hưng Hoa nữa, tuy rằng hiện tại hắn chưa làm sai cái gì, nhưng phẩm hạnh của hẳn sẽ không thay đổi, mình không nghĩ trêu chọc vào chỉ có thể trốn tránh.
Lý Tuấn Vĩ thở dài: "Vậy được rồi."

Cao Lương nói: "Cậu cứ nói không biết đi, coi như chưa hỏi tớ."

Lý Tuấn Nghị vẫn không nói chuyện, đem quả đào đưa đến nhà Cao Lương liền rời đi, trở về hỏi em mình: "Cao Lương cùng Đặng Hưng Hoa là chuyện như thế nào?"

Lý Tuấn Vĩ nhún vai: "Khả năng Hưng Hoa thích Cao Lương đi, Cao Lương hình như không muốn đáp lại."

Lý Tuấn Nghị nâng mi: "Đặng Hưng Hoa ở chỗ nào Thâm Quyến? Nói cho anh địa chỉ cụ thể đi, nói không chừng đến lúc đó anh đi Thâm Quyến có thể tìm hắn."

Lý Tuấn Vĩ lấy ra phong thư: "Xưởng điều chế Y, đường XX khu bát quái, Thâm Quyến."

"Cho anh một phần đi."

Lý Tuấn Nghị nhét hai bình dưa muối cùng áo sơ mi Cao Lương đính cho hắn căng phồng bọc hành lý. Buổi tối lúc rời đi, Cao Lương ở trong sân hóng mát, nghe thấy động tĩnh cách vách, Cao Lương đứng dậy: "Anh Tuấn Nghị phải đi sao?"
Lý Tuấn Nghị vác túi: "Đúng vậy, em còn chưa nghỉ à?"

Cao Lương nói: "Em định ngủ ngay đây. Chúc anh thuận buồm xuôi gió!"

"Cảm ơn!" Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ, nuốt lời tới bên miệng xuống, "Cửa hàng bên kia nếu gặp khó khăn, nhớ tìm bọn Ngạn Quân cùng Khỉ Ốm hỗ trợ."

Cao Lương dùng sức gật đầu: "Em đã biết, cảm ơn anh Tuấn Nghị." Nói thật, Lý Tuấn Nghị giúp cô phải gọi là xuân phong mưa phùn, đưa than ngày tuyết, tinh tế tỉ mỉ đến cô cũng không biết phải báo đáp như thế nào.

Cao Lương lại nói: "Nếu anh muốn ăn cái gì, có thể nói với bà nội, nếu có thể em sẽ làm và nhờ người gửi qua."

Lý Tuấn Nghị cười lớn: "Được."

Lý Tuấn Vĩ lái xe đưa anh đi: "Anh, đi lát, kẻo không kịp rồi."

Lý Tuấn Nghị nhìn hình dáng Cao Lương mông lung dưới đèn: "Anh đi đây, bảo trọng!"

Cao Lương vẫy tay: "Tạm biệt, thuận buồm xuôi gió!"
Lý Tuấn Nghị đi không tới hai ngày, cha mẹ hắn đã trở lại. Cao Lương lại lần nữa gặp được ba Lý Tuấn Vĩ, Lý Vệ Quốc, đội mũ kê-pi, mặc quân trang, trên chân đi giày da đúng chuẩn, tuy rằng đã qua tuổi 40 vẫn khí chất như cũ. Mẹ Lý Tuấn Vĩ, Khuông Tú Mẫn hơn 40, tuy rằng nhiều năm chịu đựng mặt trời chói chang của cao nguyên Tây Bắc cùng phong sương ăn mòn, bảo dưỡng vẫn rất tốt, thoạt nhìn vẫn rất có phong vận. Thật là người ba soái khí và người mẹ mỹ lệ, cái này làm cho Cao Lương có chút hoài niệm ba mẹ mình, lại chỉ có thể nhìn di ảnh trên tường.

Lý Vệ Quốc trở về, khách Lý gia đến đầy nhà, vô số thân thích bằng hữu đều tới cửa bái phỏng. Cao Lương mơ hồ biết, Lý Vệ Quốc ở bộ đội là cán bộ cấp cao, cùng cấp bậc với trưởng phòng, huyện trưởng ở địa phương, khó trách nhiều người tới bái phỏng như vậy.
Cao Cường nhìn Lý Vệ Quốc một thân nhung trang, cực kỳ hâm mộ, từ kia đối vợ chồng kia trở về, mỗi ngày hắn đều phải chạy đến Lý gia chơi, trộm đánh giá Lý Vệ Quốc quân nghi uy nghiêm, trở về không ngừng nói cho Cao Lương chuyện ở Lý gia, biểu đạt đối tâm tình: "Chị cả, em cũng muốn làm quan quân."

Cao Lương một bên làm rau trộn, một bên nói với em trai: "Có thể a. Bất quá hiện tại phải học tập thật tốt, tương lai mới có thể làm quan quân."

Cao Cường nói: "Tòng quân có phải không thể bị cận thị không ạ? Em phải đọc sách ít một chút."

Cao San nhịn không được: "Cường Cường có phải vì không muốn đọc sách nên tìm lấy cớ hay không?"

Cao Phán nói: "Sáng không thể không đọc. TV thì không cần xem, miễn cho bị cận thị."

Cao Lương nghe thấy các em đối thoại, nói: "Em hai nói đúng, sách không thể không đọc, đọc sách mới có thể thi vào trường quân đội, làm quan quân."
Cao Cường dùng ngón tay gãi gãi mặt: "Không phải tòng quân mới có thể làm quan quân sao?"

Cao Lương nói: "Tòng quân có khả năng trở thành quan quân, nhưng thi đậu trường quân đội thì nhất định có thể làm quan quân."

Cao Cường cái hiểu cái không: "Vậy chú Lý có thi đậu trường quân đội sao?"

Cao Lương nói: "Cái này chị không rõ ràng ." Kỳ thật cô biết, Lý Vệ Quốc không phải xuất thân từ con đường thi cửa, ông tham gia quân ngũ, ở bộ đội hơn hai mươi năm, hiện tại lăn lội đến cấp bậc này, nhất định phải trả giá so với người thường hơn rất nhiều.

Cao Cường nói: "Em phải học thật giỏi, không xem TV."

Cao San nói: "Vậy là đúng rồi."

Sau khi Lý Vệ Quốc trở về ngày thứ ba, ở nhà làm tiệc mừng đậu đại học cho Lý Tuấn Vĩ. Ông không mời quá nhiều người, chỉ mời giáo viên Lý Tuấn Vĩ cùng một ít bạn bè thân thích, nguyên bản kế hoạch chỉ có ba bàn, nhưng không ít người biết tin, không mời tự đến, kết quả ngồi bảy tám bàn. Làm bà Vương bận rộn không thôi. Bởi vì chuẩn bị không đủ, lâm thời lại đi mua đồ ăn, cũng đem ngọ yến tới hai giờ chiều.
Cao Lương cũng bận rộn theo, cô đáp ứng giúp bà Vương làm ba bàn tiệc rượu rau trộn cùng thịt kho. Cái này người nhiều, đồ ăn còn dễ làm, bà Vương chuẩn bị thịt cho cô hoàn toàn không đủ dùng. Lâm thời đi mua thịt lại mua không được, cũng may Khỉ Ốm, Tam Béo cùng Ngạn Quân có năng lực, bọn họ trực tiếp mua một đầu heo từ nông thôn về, vừa mới gϊếŧ xong.

Cao Lương cũng lợi hại, cô dùng lưỡi heo, đuôi heo, đầu heo, chân heo cùng với thịt kho chung, vào buổi chiều hai giờ kịp thời làm xong, bất quá cô mệt đến hư thoát.

Bữa tiệc mừng đậu đại học hơi muộn, nhưng chất lượng tuyệt đối đủ, Cao Lương làm rau trộn cùng thịt kho đưa tới mảnh ca ngợi. Bà Vương tận lực đề cử quán rau trộn của Cao cho mọi người, Cao Lương trong bữa tiệc của Lý Tuấn Vĩ cũng thành một tiêu điểm mới.
Cao Lương thật vất vả ăn xong cơm trưa về đến nhà, phát hiện trong nhà có hai vị khách, người tới chính là vợ chồng bác cả của Cao Lương. Bác cả nhìn cô nói: "Cao Lương vừa mới sang cách vách hỗ trợ?"

Cao Lương nhàn nhạt gật đầu chào hỏi: "Bác cả, bác dâu."

Ba Cao Lương chỉ có hai anh em, bác cả hơn ba cô 11 tuổi, cảm tình anh em không tính là quá tốt, bác dâu Trương Thời Anh là người mặt ngoài hòa khí, trên thực tế rất khôn khéo, mẹ Cao Lương chịu không ít tủi thân từ người này, bác dâu sinh ba người con trai mà mẹ Cao Lương liên tiếp sinh ba người con gái, bị chị em dâu châm chọc mỉa mai, mẹ Cao Lương gãy răng cũng chỉ biết nuốt máu, thề một hai phải sinh đứa con trai, cho nên mới có Cao San cùng Cao Cường.

Nhà Cao Lương nguyên lai ở nông thôn, mẹ Cao Lương tuy rằng không thích chị dâu, nhưng vẫn luôn duy trì mặt ngoài hòa thuận, không xé rách mặt, thẳng đến thời điểm chia nhà. Khi đó Cao Cường còn chưa ra đời, một nhà bác cả được một tấc lại muốn tiến một thước, phòng ở, đều phải lấy phần lớn, nói là tương lai phải cho các con của bác xây nhà. Mẹ Cao Lương dưới sự giận dữ cãi nhau một trận, buộc ba Cao Lương tới huyện thành, ba Cao Lương ba là thợ may, làm quần áo đặc biệt đẹp, rất nhiều người đều nhờ ba cô làm quần áo, mẹ Cao Lương mang theo các con đi xưởng dệt bông làm công, chậm rãi sinh hoạt ở huyện thành, cũng đủ tiền mua được phòng ở.
Cứ như vậy, Trương Thời Anh còn rất bất mãn với cha mẹ Cao Lương, cảm thấy bọn họ không có khả năng tự mua phòng, khẳng định là ông bà Cao Lương ngầm giúp đỡ, cho nên quanh co lòng vòng hỏi thăm mẹ chồng có lén cho tiền em chồng hay không. Việc này mẹ Cao Lương nghe được từ chỗ mẹ chồng, quả thực tức giận đến nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đánh nhau cùng chị em dâu. Căn nhà này vốn giáp huyện, căn bản không đắt, lại còn mượn tiền bên bà ngoại thân thích Cao Lương mới mua tới. Nhưng một nhà bác cả cũng không cho rằng như vậy, cho nên vẫn luôn nhớ thương căn nhà này của Cao Lương, từ khi cha mẹ qua đời liền khuyên bảo bọn họ bán phòng ở.

Cao Lương đối với thân thích như vậy thích không nổi, trước nay đều coi bọn họ không tồn tại. Trương Thời Anh nhìn Cao Lương, câu đầu tiên chính là: "A nha, Cao Lương sao để đen như vậy, con gái để đen rất khó coi."
Trong khoảng thời gian này Cao Lương thường phải ra ngoài vào buổi chiều, lại không có kem chống nắng, dù mang cái mũ, cũng khó tránh khỏi đen hơn: "Nga, thời tiết quá nóng ạ."

Trương Thời Anh nói: "Thằng bé cách vách có phải đậu đại học không? Cháu thi đậu không?"

Mặt Cao Lương không biểu tình: "Không ạ."

Trương Thời Anh cười: "Đại học cũng không dễ thi, bất quá con gái học xong cấp ba đã thực không tồi, về sau có thể tìm nhà chồng tốt."

Cao Lương không nói tiếp, ông bà đều không còn nữa, lúc ăn tết bọn họ cũng đi lại với nhà bác cả một chút theo lễ phép, ngày thường không có việc gì không đăng tam bảo điện, bọn họ lại đây khẳng định là có việc, cô đang đợi đối phương chủ động nhắc tới.

Trương Thời Anh dùng tay đẩy chồng mình một chút, bác cả Cao Thụ Sinh hít một ngụm thuốc lá, ngồi dậy, nói: "Cao Lương, lúc trước bác cả cũng đã nói với cháu, mấy chị em các cháu đều còn nhỏ, trong nhà không có người lớn, mấy đứa nhỏ ở trong nhà không thích hợp, không an toàn. Bác vẫn có ý kia, cháu bán căn nhà này đi, vừa lúc bác quen người có muốn mua phòng ở, có thể bán được giá tốt, như vậy các cháu không cần lo học phí cùng phí sinh hoạt. Các cháu đều dọn về quê mà ở, phòng ở quê thu thập một chút vẫn có thể ở, bác và bác dâu cháu mới có thể chiếu cố mấy đứa."
Cao Lương cũng không ngẩng đầu lên: "Cảm ơn bác cả, chúng cháu không bán phòng ở, ở chỗ này khá tốt." Bán nhà ở huyện thành về quê, đầu óc bị cửa kẹp mới có thể tính toán như vậy, bọn họ còn không phải chia một bát canh từ chuyện bán nhà sao.

Trương Thời Anh cười mỉa một chút: "Chuyện này bác cảm thấy cháu vẫn nên suy xét một chút. Các cháu hiện tại đều nhỏ, cháu lại không có công việc, sống thế nào? Em trai, em gái đều còn nhỏ, cũng không thể hiện tại không đi học nữa."

Cao Cường luôn ở một bên không nói lời nào, hé miệng: "Chị cháu......" Câu nói kế tiếp bị Cao San bưng kín, người cũng bị Cao San kéo đi, tất cả bọn họ đều không thích bác cả và bác dâu, nhưng Cao San biết chị cả sẽ xử lý tốt.

Cao Lương thẳng khởi eo: "Cảm ơn bác dâu quan tâm, hiện tại chúng cháu còn chưa tới mức phải xin cơm, dù đi ăn xin cũng sẽ tránh nhà bác, sẽ không thêm phiền toái cho hai bác."
Trương Thời Anh nghe được có chút không cao hứng: "Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện xa lạ như vậy, tốt xấu chúng ta cũng là bác cả bác dâu, đều là người một nhà, đương nhiên đều hy vọng các cháu tốt, chúng ta nói chính sự, cháu nghe bác, sẽ không hại cháu."

Ngữ khí Cao Lương không tốt lắm: "Cháu cũng nói nghiêm túc, không bán nhà ạ!"

Trong lúc nhất thời không khí có điểm căng thẳng, một lát sau, Trương Thời Anh cười nói: "Không bán thì không bán đi, về sau thật sự không được lại nói, cũng là có thể về quê. Còn có một việc, là cái này, nhà mẹ đẻ bác bên kia có một thân thích, con trai tham gia quân ngũ, hiện tại đã là bài trưởng, năm nay 22 tuổi, còn chưa có kết hôn, hắn muốn tìm một cô gái đã được đi học ở quê, bác và bác cả cháu cảm thấy cháu rất thích hợp, sang năm cháu đã 18, có thể nói chuyện lập gia đình, nói trước hai năm, đến lúc đó lại kết hôn. Đây chính là cầu đều cầu không đến chuyện tốt, nếu cháu đồng ý, bác liền đi nói giúp."
Cao Lương cảm thấy có chút buồn cười, chuyện kết hôn này đối với cô quá xa xôi, đời trước cô không kết hôn, hiện tại yêu đương kết hôn đối với cô vẫn quá xa xôi, cô nói với Trương Thời Anh: "Bác dâu, cảm ơn ý tốt của bác. Với tình huống trước mắt nhà cháu, hiện tại cháu hoàn toàn không suy xét đến chuyện kết hôn, cảm ơn bác đã lo lắng." Cô nhớ rõ mấy người anh họ đều muốn tòng quân, tuổi anh họ cả và anh họ ba cũng không thể tham gia, anh ba lớn hơn cô hai tuổi, vì chuyện tòng quân cũng lăn lộn mấy năm, mùa thu năm nay lại bắt đầu chiêu binh, bác dâu đây là muốn cho mình đi đổi chút nhân tình đây.

"Lại không phải báo cháu hiện tại liền kết hôn, chỉ để cho hai đứa yêu đương trước. Thằng bé kia thực không tồi, lại là quan quân, tương lai cháu chính là quan quân thái thái, nhiều mặt mũi có phải hay không? Về sau còn có thể giúp đỡ các em, Cao Cường muốn đi tham gia quân ngũ cũng tiện hơn nhiều." Trương Thời Anh tận lực mà thuyết phục Cao Lương.
"Ai muốn kết hôn?" Uông Ngạn Quân không biết khi nào xuất hiện ở cửa, trên mặt treo nụ cười, mặt sau còn có Khỉ Ốm cùng Tam Béo đi theo, "Em gái Lương muốn gả chồng sao?"

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười: "Không thể nào."

Khỉ Ốm nói: "Chúng ta vừa mới nghe thấy, hình như còn là tiểu quan quân, điều kiện không tồi nhỉ. Đây là ai, bà mối sao?"

Trương Thời Anh nhìn ba người đàn ông đột nhiên xuất hiện, một đám đều có dáng vẻ lưu manh, bà nuốt nuốt nước miếng, nói: "Tôi không phải, tôi là bác dâu của con bé, là thân thích."

Uông Ngạn Quân cười: "Nguyên lai là bác dâu, việc này không cần bác nhọc lòng, em Lương chúng ta nhất định sẽ gả cho một nhà tốt."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất