Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 4 - Chương 6: Triều Châu, muội tưởng muội vẫn là sư tỷ chắc

Tống Lai đến bên cạnh ta, muốn thay ta đỡ đại sư huynh, nhưng ta lắc đầu, gồng mình ôm lấy huynh ấy, bây giờ huynh ấy chẳng khác nào một khung xương.

Ta và Tống Lai đi theo sau Dược trưởng lão, không hề quay đầu lại.

Đợi đến khi Dược trưởng lão đặt đại sư huynh trong thùng thuốc, ông ta mới đuổi ta và Tống Lai ra ngoài.

Ta ngồi bên sườn núi nhỏ, ánh trăng sáng ngời, Tống Lai ngồi xuống bên cạnh ta.

“Khi ta vừa tới Phù Lăng Sơn cũng là thời tiết này.”

Tống Lai ngậm cọng cỏ, tiếc nuối nói: “Lúc đó ta tưởng sẽ có một sư muội dịu dàng động lòng người, ai ngờ lại là thiếu chủ tôn quý. Để ta nhớ xem, lúc đó muội ngồi trên xe ngựa xa hoa, được kéo bằng Kim Điểu thượng cổ, rèm gấm tơ ngọc, dùng cánh hoa trải đường, ta lập tức hiểu ra, đây là một tiểu tổ tông.”

Ta ngẫm lại dáng vẻ lúc đó, hơi nhếch miệng lên, đột nhiên muốn tâm sự: “Là ta đưa cho đại sư huynh một chiếc lá của Thiên Diệp Hoa.”

Sau khi huynh ấy ăn vào, linh lực trong lá sẽ tương khắc với độc tính của huynh ấy, dược tính vô cùng mạnh mẽ, cho nên huynh ấy mới nôn ra máu, té xỉu trước mặt mọi người.

Tống Lai đụng vào tay ta, ta mới phát hiện, thì ra tay ta toàn là mồ hôi.

“Nếu không làm như vậy, ai biết được huynh ấy trúng độc, sư phụ đang đi vắng, nhất định Ngọc Dĩ chân nhân sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, bênh vực Vãn Nhĩ Nhĩ.” Tống Lai hừ một tiếng.

Huynh ấy bỏ cọng cỏ trong miệng ra, đứng dậy: “Triều Châu, muội tưởng muội vẫn là sư tỷ chắc?”

Huynh ấy tìm trong túi một hồi, sau đó vứt một thứ cho ta.

Ta đưa tay đón lấy, thì ra là một chiếc chuông tượng trưng cho đệ tử thân truyền của chưởng môn.

Ta nhìn dưới đáy có hai chữ Triều Châu, chính là chiếc chuông ta bị mất hôm đó…

Tống Lai mất kiên nhẫn: “Thấy bên hông muội trống rỗng lâu như vậy, nhìn rất khó chịu nên ta mới tiện tay tìm về. Nhớ giữ cho tốt, đừng để mất nữa”

“Tống Lai.” Ta gọi huynh ấy.

“Phải gọi là sư huynh!” Huynh ấy trợn mắt nhìn ta.

Ta khéo léo đổi giọng: “Nhị sư huynh!”

Hai chúng ta luôn ngứa mắt nhau, hiếm khi hòa bình như vậy.

Dược trưởng lão sai tiểu đồng tới truyền lệnh, nói là đại sư huynh đã không còn đáng ngại, chỉ là phải chữa thương, thời gian chữa trị hơi dài, bảo chúng ta về sớm nghỉ ngơi, hôm sau lại tới.

Ta treo chuông lên hông, thở phào một hơi, sống lại một đời, cuối cùng ta cũng có thể cứu được đại sư huynh.

Về tới viện tử, ta không nhịn được, muốn trèo tường báo tin vui với hàng xóm của ta một tiếng.

Ta đoán hắn ta vẫn chưa ngủ, bèn vịn tường gọi hắn ta: “Hạ Từ Thanh, Hạ Từ Thanh!”

Cửa bị đẩy ra, tóc dài xõa tung, trên mắt vẫn đeo lụa trắng, bờ môi tái nhợt.

Hắn ta đi tới trước mặt ta.

Ta cúi đầu nhìn hắn ta, cười tươi: “Ta vừa cứu được một người.”

Hạ Từ Thanh che miệng, ho khan một tiếng: “Chúc mừng. Là người lần trước ngươi nói muốn cứu sao?”

Ta đáp: “Đúng vậy. Cảm ơn ngươi, Hạ Từ Thanh.”

Hắn ta lại cười nói: “Cảm ơn làm gì, biết đâu sau này ta phải nhờ ngươi cứu mạng ấy chứ.”

Ta nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng ta chưa kịp hỏi lại, hắn ta đã nói tiếp: “Ta đến Phù Lăng Tông đã lâu rồi, bây giờ phải về Côn Luân Hư.”

Trong sân của hắn ta, những thứ kỳ trân dị bảo kia đều không thấy đâu nữa, sắp khôi phục lại bộ dáng vườn không nhà trống như lúc ban đầu.

Bây giờ ta mới nhận ra, ngạc nhiên hỏi: “Bệnh của ngươi khỏi rồi sao?”

Ta nhìn hắn ta, hình như hắn ta đã trở về dáng vẻ như lần đầu chúng ta gặp nhau, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa trần gian.

Hạ Từ Thanh ngẩng đầu lên: “Triều Châu! Ta đã tìm được thuốc rồi.”

Hôm sau, ta tận mắt thấy cảnh tượng Hạ Từ Thanh rời đi.

Đám sư đệ của hắn ta đi đường xa tới, thay hắn ta ôm đống hành lý, con Côn Bằng của chưởng môn Côn Luân Hư còn tới kéo xe cho hắn ta.

Hạ Từ Thanh miễn cưỡng dựa vào cửa, gõ gõ ngón tay.

Sư đệ của hắn ta trắng trắng mềm mềm như đậu hũ ta thấy ngoài chợ, chậm rãi tới cảm ơn ta: “Hạ sư huynh thân thể yếu đuối, đa tạ Triều Châu đạo hữu đã quan tâm chăm sóc.”

Ta lắc đầu: “Thời gian này là ta ăn chùa cơm của sư huynh ngươi mới đúng.”

Vị sư đệ kia vô cùng kính ngưỡng Hạ Từ Thanh, hắn ta nhìn ta chăm chú, biểu cảm hơi sụp đổ, giống như cải trắng nhà hắn ta bị heo ăn vậy.

Rất lâu sau, hắn ta mới nói một câu: “Hạ sư huynh chưa từng nấu cơm cho người khác.”

Ta đang định hỏi thêm mấy câu, sư đệ kia lại hừ lạnh một cái, mím chặt môi rời đi.

Hạ Từ Thanh đã đi ra ngoài, một con thỏ béo nhảy lên vai hắn ta, dụi đầu vào cổ hắn ta, cong tai lên chào tạm biệt ta.

Nó lại ăn vụng một miếng Ngọc Tủy của Hạ Từ Thanh, phải mang về Côn Luân Hư để giảm bớt dược tính.

Bọn họ đi càng lúc càng xa, vạt áo bị gió thổi phất phơ như cánh bướm.

Ta chợt hô to một tiếng: “Hạ Từ Thanh!”

Hắn ta hơi dừng lại, hình như đang chờ đợi điều này.

Cả hai kiếp, ta không có bạn bè gì, kiếp này ta phải trân trọng hơn một chút.

Ta nói: “Sau này còn gặp lại.”

Hắn ta mỉm cười: “Sau này còn gặp lại.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất