Sau khi đưa tiễn Hạ Từ Thanh, ta lại bất chấp ánh mắt các đệ tử, định đi tới nơi luyện công buổi sáng, nhưng vừa ra cửa đã đụng phải Tống Lai, đêm qua có vẻ huynh ấy ngủ rất ngon, trên mặt còn in vết chiếu rơm.
Tống Lai và ta bằng tuổi, nhưng có lẽ là do dậy thì muộn nên bây giờ cao hơn ta một chút.
“Trời vừa sáng, tiểu đồng của Dược trưởng lão đã tới gọi ta rồi.”
Ta gật đầu, cùng đi với huynh ấy tới chỗ đại sư huynh.
Tống Lai nhân lúc vắng người, thấp giọng nói: “Chỉ sợ Vãn Nhĩ Nhĩ sẽ không bị định tội.”
Ta gật đầu.
Tống Lai thấy ta không hề bất ngờ, huynh ấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, khi hai chúng ta bàn mưu tính kế, chúng ta đã cảm thấy việc này liên quan đến Vãn Nhĩ Nhĩ, cho nên mới cố tình vạch trần trước mặt nhiều người, cho dù có liên quan tới nàng ta hay không thì nàng ta cũng có một phần lỗi.
Ta hờ hững đáp: “Bởi vì có Tạ Như Tịch.”
“Chuyện này cũng chưa chắc liên quan tới nàng ta, dù sao chúng ta cũng chỉ suy đoán.”
Tống Lai nhìn ta, định giơ tay lên xoa đầu ta lại bị ta nghiêng người tránh né.
Huynh ấy nói: “Tiểu sư muội đáng thương, thẹn quá hóa giận. Cay đắng theo đuổi Kiếm Quân nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả…”
Nói tới đây, huynh ấy nở nụ cười: “Cũng may là dừng lại kịp thời.”
Ta bước nhanh về phía trước, Tống Lai đi theo ta lải nhải: “Tiểu sư muội, sao lúc đó muội lại thích Kiếm Quân? Muội có biết lúc mới tới muội kiêu ngạo cỡ nào không hả? Không để ai vào mắt, không nể mặt sư phụ, chỉ nghe vài lời của đại sư huynh, nhưng lại cố chấp theo đuổi Kiếm Quân như thế… Rốt cuộc là vì sao?”
Bước chân của ta dừng lại, trầm thấp đáp một chữ: “Kiếm.”
Là vì Như Tịch kiếm bên cạnh hắn.
Tuổi nhỏ, ta từng mở mộ kiếm một lần, đứng dưới mộ kiếm nhìn thấy Tạ Như Tịch múa kiếm…
Ta không biết nên diễn tả yêu thích của ta thế nào, chỉ cảm thấy rằng kiếp trước ta đã nợ hắn rất nhiều thứ, cho nên kiếp này muốn dâng toàn bộ niềm vui, tất cả những gì tốt đẹp nhất cho hắn.
Tống Lai định hỏi tiếp, nhưng ta bỗng dừng lại khiến huynh ấy không nói được thêm lời nào.
Nắng sớm mờ ảo, đại sư huynh đứng dưới ánh sáng, nắng chiếu qua kẽ tóc huynh ấy, sắc mặt huynh ấy hồng hào, không còn tái nhợt nữa.
Cảm giác cứng ngắc mà Huyết Mê Thuật mang lại mấy ngày qua cũng biến mất.
Không rõ là thay đổi ở đâu, rõ ràng tóc vẫn bạc trắng, thân thể vẫn gầy gò, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Huynh ấy không oán hận, không đau đớn, chỉ nở nụ cười, khẽ than thở một câu: “Sư đệ, sư muội đều trưởng thành rồi.”
Hẳn là chuyện ta tự tay đâm chết đại sư huynh ở kiếp trước sẽ không lặp lại nữa.
Cái gai cắm sâu trong lòng ta cuối cùng cũng được nhổ ra.
Từ đêm hôm qua, đám người Tiên Minh dẫn Vãn Nhĩ Nhĩ đi vẫn chưa về.
Ta đang dự tiết học về lịch sử tu chân giới của một ông lão râu bạc, nghe nói ông lão này cùng tuổi với sư phụ ta, nhưng sư phụ ta nhìn rất trẻ tuổi, có thể thấy rõ tác dụng của Trú Nhan Thuật.
Trước mặt mỗi đệ tử có một quyển sách mỏng, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhìn thì mỏng nhưng lật mãi cũng không hết.
Ta đã sớm học thuộc, tất cả những tiết học ở Phù Lăng Sơn từ luyện đan đến luyện kiếm, ta đều không hề lơ là.
Ông lão ngồi khoanh chân, râu dài rủ tới vạt áo, hai mắt khép hờ, giảng bài không ngừng.
Ông ấy giảng về vụ bạo động mười năm trước ở ma giới: “Ma tộc luôn bị phong ấn dưới lòng đất, năm đó phong ấn bị hao tổn mất một góc. Để đảm bảo thiên hạ thái bình, không ít người tu chân đã xung phong đi diệt trừ ma tộc, nhiều người đã nằm lại chiến trường, lịch sử gọi đó là Trục Ô Chi Chinh. Cho dù ma khí thiên biến vạn hóa cũng không tránh thoát được ánh sáng của chính đạo.”
Ta cụp mắt, nhìn đệ tử khác thẩm thấu phù văn màu vàng kia vào người, im lặng không nói.
Bởi vì mẫu thân của ta, châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu đã qua đời trong trận chiến này.
Có đệ tử vội vàng mở miệng hỏi ông ấy: “Tiên đoán kia là thật sao?”
Từ trăm năm trước, tu chân giới đã có một lời đồn, trong vòng trong năm ma giới sẽ sinh ra một ma thần mới, dẫn bọn họ phá vỡ xiềng xích, trở lại nhân gian.
Phải biết rằng, hơn ngàn năm qua, tu chân giới không ai có thể phi thăng thành thần, nếu lời tiên đoán đó là thật thì nhất định tu chân giới và nhân gian sẽ gặp tai ương.
Hai năm nay, là thời khắc quan trọng nhất trong lời tiên đoán.
Ông lão lộ vẻ nghiêm túc, đang định đáp lại thì có tiếng sách bị đẩy rơi xuống đất, ta quay đầu lại thì thấy Lưu Ngọc ở cách đó không xa đang bối rối nhặt sách từ dưới đất lên.
Nàng ta nhặt sách lên, quầng mắt thâm đen, mặt hơi sưng, nhìn là biết tối qua ngủ không ngon.
Ta nhìn vào mắt nàng ta, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe nói châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu đã ngã xuống trong trận chiến này, bị vạn ma ăn tươi nuốt sống.”
Ta siết chặt nắm đấm trong tay áo, nàng ta lại giả bộ tiếc nuối: “Không biết châu chủ có biết không, con gái của bà ấy bây giờ thành trẻ mồ côi, ngay cả linh lực cũng không thể sử dụng.”
Nàng ta cười lớn, nụ cười đó kết hợp với làn da tái nhợt kia nhìn rất đáng sợ.