Chương 47: Đấy Là Thú Vui Của Tôi
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
- ...
Ngô Đại Hải nói:
- Lão ca, tôi muốn nói với anh, các anh quản lý quả thật có hơi...
- Đây là đã là quản ngục thứ tư đánh hắn.
Trần ca nhìn Ngô Đại Hải.
- Sao hắn có thể đánh?
Ngô Đại Hải cảm thán nói.
- Chi tiết ta không thể nói được, tóm lại bây giờ ta không thể làm gì tôn đại phật đấy đâu.
Trần ca cười khổ nói.
........
- Đau không?
Y tá trại giam bôi thuốc, đổi băng gạc cho một thiếu niên.
Thiếu niên lắc đầu:
- Không đau, người đau là bọn họ.
- Nhưng người bị đánh là em, cũng kỳ lạ thật, sao họ lại có thể làm như vậy với em?
Cô y tá nhỏ vẫn có hơi đơn thuần, cô chỉ cảm thấy đứa bé này đáng thương, bởi vụ án của Tôn Hiểu Mạnh vẫn chưa có quyết định cuối cùng nên cô không muốn coi thằng bé là hung thủ giết mẹ.
- Bởi vì tôi nói ra bí mật trong lòng họ nên bọn họ mới thẹn quá hóa giận.
Thiếu niên giống như không có việc gì, thản nhiên nói.
- Ha ha, em còn có thể nhìn thấu lòng người?
Cô y tá trêu chọc nói, mấy đứa bé tầm tuổi thiếu niên luôn thích khoác lác, cô cũng đã từng gặp rất nhiều.
Tôn Hiểu Mạnh cũng cười ngây ngô với y tá, hắn rất thích cô y tá này, vì cô rất tinh khiết cũng đối tốt với hắn.
Bỗng nhiên, Tôn Hiểu Mạnh ngây người.
Hắn thô bạo đẩy cô y tá đang bôi thuốc cho mình, sau đó hét lớn:
- Có ma! Có ma! Có ma!
Quỷ đến rồi!
Quỷ đến rồi!
Có quỷ!!!!
…
Lương Xuyên ngồi ở bàn đối diện, ngón tay vuốt nhẹ mặt bàn, chiếc bàn này được cố định trên mặt đất, không thể di chuyển được, thực ra rất giống với những nơi như trại tạm giam và nhà tù có rất nhiều những chi tiết nhỏ được thiết kế đặc biệt.
Ví dụ như bàn chải đánh răng mà phạm nhân dùng trong nhà tù, đều là những loại rất nhỏ và ngắn, lúc trước trong rất nhiều bộ phim Hong Kong xuất hiện tình huống phạm nhân trong nhà tù dùng bàn chải đánh răng vuốt nhọn hoặc là đem thìa sắt chìa mài nhọn để làm vũ khí.
Ít nhất, tại thời điểm này, những điều này không tồn tại.
Đương nhiên, đây cũng là bài học và kinh nghiệm được tích lũy rất nhiều năm, dù sao ở nơi này sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Tôn Hiểu Cường ngồi đối diện với Lương Xuyên, tay của thằng bị còng, vụ án giết mẹ đã trôi qua nửa năm, so với bộ dạng trong video mà Lương Xuyên đã xem lại lộ ra vẻ từng trải hơn.
Hồi đó Tôn Hiểu Cường mười sáu tuổi, bây giờ có lẽ đã được mười bảy tuổi, lúc này đã là một thanh niên, chính là độ tuổi đang trưởng thành.
Lúc đối mặt với Lương Xuyên, Tôn Hiểu Cường có vẻ rất lo lắng, mặt của thằng bé mất tự nhiên, lúc quản ngục đưa hắn đến chỗ ngồi, cả người theo bản năng tránh về phía sau, cố gắng làm cho lưng của mình dán lên trên ghế, kéo dài khoảng cách giữa mình và Lương Xuyên.
Đứa nhỏ đang sợ mình.
Điểm này, Lương Xuyên hiểu rất rõ.
Tôn Hiểu Cường không hỏi Lương Xuyên vì sao muốn tới đây thăm mình, Lương Xuyên cũng không vội hỏi Tôn Hiểu Cường,
Hai người cứ ngồi như vậy.
Kỳ thực, có rất nhiều vấn đề, Lương Xuyên không cần hỏi, cũng có thể đã nhìn ra được.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, Trần Ca hơi khó hiểu nhìn Ngô Đại Hải.
Ngô Đại Hải nhún vai, đưa điếu thuốc lên hút.
Trần Ca lắc đầu:
- Nơi này không được hút thuốc.
Ngô Đại Hải ngượng ngùng cười.
Thời gian thăm tù có hạn, năm phút đồng hồ cứ im lặng trôi qua như vậy, Lương Xuyên thay đổi tư thế ngồi để mình thoải mái một chút, cũng để cho mình có vẻ hiền lành hơn.
Nhưng động tác của Lương Xuyên lại làm cho Tôn Hiểu Cường sợ đến mức cả người run rẩy, môi cũng trở nên tái nhợt.
- Bình thường em cũng sợ người sống như vậy à?
Lương Xuyên mỉm cười hỏi.
- Tôi không sợ người.
Tôn Hiểu Cường trả lời ấp úng, sau đó đứa nhỏ lấy dũng khí nhìn về phía Lương Xuyên, nửa câu sau, Tôn Hiểu Cường muốn nói nhưng lại không dám nói.
Tôi không sợ người nhưng tôi sợ anh, bởi vì anh... ...không phải là người.
- Tôi đã xem qua video điều trị của ngươi và bác sĩ Từ.
Lương Xuyên nhắc nhở, nửa năm trước, vụ án giết mẹ ở Dung Thành gây xôn xao dư luận trên Internet, rất nhiều chuyên gia pháp luật và nhà tâm lý học đều tham dự trong đó, vì vậy, có lẽ Tôn Hiểu Cường cũng nhận được nhiều cuộc phỏng vấn và thăm hỏi.
Suy cho cùng, dựa theo lời nói của Ngô Đại Hải, vụ án của Tôn Hiểu Cường khá là đặc biệt.
- Bác sĩ Từ, vẫn khỏe chứ?
Tôn Hiểu Cường nhỏ giọng hỏi.
- Tôi không quen bác sỹ Từ.
Lương Xuyên nhún vai:
- Thậm chí cũng không biết đối phương là nam hay nữ.
Mặt của Tôn Hiểu Cường có chút ảm đạm, nói:
- Bác sĩ Từ là một người tốt, khác với những vị học giả muốn dựa vào tôi để nghiên cứu học vị của mình, họ không giống nhau.
Một đứa trẻ mười bảy tuổi, lại nói ra những lời như một ông cụ non, mang theo cảm giác như nhìn thấu tất cả, quả thật là làm cho người khác có cảm giác rất không thích hợp, bởi vì những người nói những lời này, ít nhất cũng qua tuổi chững chạc.
- So với nửa năm trước, em thay đổi rất nhiều.
Lương Xuyên mỉm cười, hắn không mang theo bút phỏng vấn, cũng không mang theo sổ ghi chép để ghi chép cái gì, hắn đến không vì nghiên cứu, cũng không vì điều tra, chỉ là muốn xác minh một suy đoán.
- Ừm.
Tôn Hiểu Cường gật đầu:
- Ở đây không thể đi học, mỗi ngày có rất nhiều thời gian, chỉ có thể suy nghĩ thôi.
- Rất nhiều nhà tư tưởng lớn trước đó đều ngồi xổm trong nhà tù.
Lương Xuyên nói phụ họa:
- Nói một chút đi, liên quan tới vụ án nửa năm trước, nói lại với tôi một lần nữa, tôi nghĩ có lẽ em bây giờ so với em của nửa năm trước, lúc vừa mới xảy ra chuyện không giống nhau.
Tôn Hiểu Cường không cảm thấy khó chịu khi người khác nhắc tới vết sẹo cũ của mình, thằng bé hơi nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, đang nhớ lại, Tôn Hiểu Cường rất bình tĩnh, cho dù lúc đối mặt với Lương Xuyên là sợ hãi và né tránh, cũng tỏ vẻ rất đơn thuần và tự nhiên.
Người sống sợ quỷ?
Bất ngờ sao?
Rất bình thường.
- Bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì .
Tôn Hiểu Cường cười, nụ cười này, có chút cay đắng:
- Mẹ tôi đã đi rồi, là lỗi của tôi.
- Em biết, thứ tôi muốn nghe không phải là sự tự trách của em, mà là những chi tiết thực sự.
Lương Xuyên như thói quen muốn tìm gói thuốc, kết quả phát hiện hình như ở đây hút thuốc không thích hợp cho lắm.
- Anh chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh thôi.
Tôn Hiểu Cường từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lương Xuyên:
- Anh rất cô độc, cũng rất bất lực, anh cảm thấy ngươi bị thế giới này vứt bỏ, nhưng snh lại sợ hãi khi tiếp nhận thế giới này một lần nữa."
Ánh mắt của Lương Xuyên có chút ngưng lại:
- Em đang giúp tôi làm trắc nghiệm tâm lý đấy à?
- Cái này gọi là trắc nghiệm tâm lý sao?
Tôn Hiểu Cường bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Vì vậy, đây chính là nguyên nhân em bị đánh?
Lương Xuyên lắc đầu:
- Mỗi người đều có bí mật ở sâu trong nội tâm mình, em lại phơi bày bí mật của người ta, đúng là đáng bị đánh.
- Nhưng đây là thú vui của tôi.
Nụ cười của Tôn Hiểu Cường càng trở nên sáng lạn hơn, giống như việc mình bị đánh, là một chuyện rất thú vị, cũng có thể là nói chuyện quen dần nên Tôn Hiểu Cường bắt đầu không để ý đến thân phận của Lương Xuyên, càng ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
... ...
- Anh Trần, cho thêm chút thời gian nữa đi.
Ngô Đại Hải ở bên cạnh mở miệng cầu người:
- Đây là người anh em tốt của tôi, lúc trước, bởi vì chuyện của tôi, hắn thiếu chút nữa đã mất mạng, hơn nữa cũng là cố vấn của cục cảnh sát, vụ án bốn tên tiểu súc sinh lúc trước cũng do hắn giúp đỡ phá án.
-------
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡