Chương 46: Thăm Tù
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lương Xuyên tiếp tục nói đùa Phổ Nhị.
Có một số những câu đùa chỉ hai người họ mới có thể nói với nhau, nếu như nói cùng người khác thì nhất định sẽ bị cho là tên có bệnh.
Phổ Nhị vùi đầu vào trong chăn, không muốn nhìn thấy Lương Xuyên.
Lương Xuyên mặc quần áo, đi xuống nhà rửa mặt sau đó lại đi vào
May mắn là Ngô Đại Hải đã chuẩn bị trước cho hắn một chút hoa quả, vị chủ nhiệm kia cũng tặng một ít thuốc bổ, Lương Xuyên tự ngâm cho mình một bát mè đen và một ly sữa.
Năng lượng trong hai thứ này chắc cũng gần giống nhau?
Dành ra nửa tiếng, cuối cùng Lương Xuyên mới kết thúc được bữa ăn thống khổ.
Vừa mở cửa ra, người thanh niên đó vẫn còn đứng ở cổng nhưng khoảng cách lại xa hơn ban đầu một chút.
Hắn không có đầu, nhìn rất do dự cũng cực kì đáng thương.
Người Trung Quốc rất coi trọng đến phong thủy vùng đất mà họ sinh sống, mấy tên thái giám thời xưa luôn cất giữ kỹ bảo bối của mình, đợi sau này khi chết đi có thể đem bảo bối đó vá lại, gọi là hoàn thân chi bích để có thể xuống mồ.
Nếu như thi thể không được hoàn hảo hoặc toàn bộ thi thể không được chôn vùi hoàn toàn vào cát bụi thì linh hồn của người đó rất khó để đầu nhập luân hồi.
Mà vị trước mắt này thật ra cũng không đơn giản như vậy, chấp niệm của hắn rất nặng, nặng đến nỗi cho dù không đi hỏi thì Lương Xuyên cũng biết mọi chuyện cực kì rắc rối.
Chuyện phiền phức như vậy thì Lương Xuyên trực tiếp không quan tâm.
Người thanh niên ngồi thẳng dậy, hắn nhìn thấy Lương Xuyên đã mở cửa nhưng không dám tới gần, dù cho hắn không có đầu thì Lương Xuyên cũng cảm nhận được uất ức và run rẩy của hắn.
Lương Xuyên không chú ý đến người thanh niên mà lấy ra một cái ghế ngồi trước lối vào cửa hàng, vừa hít tở không khí trong lành vừa chiêm ngưỡng đèn hoa trong phố ban đêm.
Cảnh đêm ở Thành Đô này rất đẹp, quan trọng nhất, bóng đêm chính là màu sắc tự vệ tốt nhất, nó có thể che dấu đi những ồn ào náo động vào ban ngày và mang lại cho mọi người cảm giác yên tĩnh và hài hòa.
- Lương ca!!
Giọng nói quen thuộc truyền tới.
Ông chủ của cửa hàng đồ chơi người lớn đi từ quán xoa bóp bên cạnh tới, có thể nhận thấy thần sắc trên mặt hắn đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có thể những vấn đề trên người hắn đã được Chu Sa giải quyết bảy tám phần.
Người vốn tự cho rằng thời gian còn sống không nhiều, bây giờ lại nhận được hy vọng, thực sự có thể gọi là một niềm vui lớn.
- Ừm.
Lương Xuyên gật đầu coi như chào hỏi.
- Anh bận à?
Đàm Quang Huy có hơi vội vã quay trở về, có lẽ hắn cảm thấy Lương Xuyên không có giá trị để giải quyết vấn đề cho hắn nên cũng không ân cần như trước đây mà trực tiếp lái xe đi.
Chu Sa cũng đi ra từ trong tiệm, ngáp một cái, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lương Xuyên đang ngồi trước cửa, vì vậy cười nói:
- Bộ dạng này của anh rất giống mấy ông già, anh đang chuẩn bị phơi mặt trăng hử? Anh nghỉ ngơi tốt chưa? Hay để tôi đi làm cơm tối giúp anh?
- Đã ăn rồi.
Lương Xuyên nói.
- À.
Chu Sa nhún vai, sau đó quay người vào trong tiệm.
Thoáng chốc, mặt trời ngả về tây, mặt trăng cũng xuất hiện, Lương Xuyên thật sự phơi ánh trăng.
Người thanh niên kia vẫn còn đứng ở cổng, Lương Xuyên vẫn không nhìn. Vì đặc thù nên hắn mới có thể cảm ứng được một vài thứ nhưng thực ra hắn lại không phải là chúa cứu thế. Lúc này, điện thoại vang lên, là Ngô Đại Hải gọi tới.
- Xuyên, anh đang làm gì đấy?
- Phơi ánh trăng.
- Ồ.
Ngô Đại Hải coi như đã quen thuộc với câu này của Lương Xuyên:
- Đúng rồi, có chuyện này vốn định chờ hai ngày nữa mới nói cho ngươi nhưng hiện tại phát sinh tình huống mới, không phải có người chết!
Ngô Đại Hải lo lắng lại giống như lần trước, khi hắn vừa tìm Lương Xuyên nói chuyện thì Lương Xuyên đã trực tiếp đáp "Lại chết người.", câu đó là cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự như hắn giống như là đội trưởng đội nhặt xác vậy.
- Ừm.
Lương Xuyên lên tiếng.
- Không phải lần trước anh nói với tôi muốn gặp đứa bé trong vụ án giết mẹ kia sao, tên của đứa bé là Tôn Hiểu Mạnh, tôi đã liên hệ giúp anh, khi anh vẫn đang nằm viện thì người phụ trách nói rằng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng lúc đó anh bị thương nặng, không tiện đi, bây giờ anh xuất viện, tôi muốn để anh tĩnh dưỡng một thời gian mới đến đó nhưng bên kia lại xảy ra một chút chuyện, đứa bé kia phải chuyển đi, không thể tiếp tục để nó ở lại trại giam. Anh biết đấy, bên trên đã đưa đứa bé đến trại giam khác, lúc đó tôi muốn để anh đi thăm tù cũng khó khăn, không dễ dàng như bây giờ.
- Vậy bây giờ đi.
- Ừm, ngày mai đứa bé bị chuyển đi, đêm nay anh có thể gặp nó, anh đi được không?
Ngô Đại Hải hỏi.
- Đi.
- Được, đợi một chút nữa, tôi mới vừa tan tầm, để tôi tới đón anh, anh ăn cơm chưa?
Lương Xuyên hít sâu một hơi.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy phản cảm với câu hỏi thăm này của người Trung Quốc.
- Anh ăn chưa?
- Ăn cơm chưa?
- Ở lại ăn cơm đi?
Đối với tập quán hỏi thăm này, lần nào cũng khiến Lương Xuyên bài xích, mỗi lần có người hỏi là hắn lại cảm thấy thống khổ, đặc biệt là lúc ăn.
- Đã ăn.
- Được, tôi tới ngay.
Khoảng mười lăm phút sau, Ngô Đại Hải lái xe đến nơi, xe dừng lại ở lối vào, trong tay hắn là một cái bánh rán đang ăn dở. Nhìn Ngô Đại Hải ăn đến thơn ngon khiến Lương Xuyên có hơi hâm mộ. Sau đó, Lương Xuyên có một ý nghĩ muốn nói cho Ngô Đại Hải biết có một người thanh niên không đầu đang nhìn hắn ăn bánh rán. Lên xe, Ngô Đại Hải nhanh chóng ăn xong cái bánh rán, làm bộ như muốn thắt dây an toàn giúp Lương Xuyên. Lương Xuyên nhanh tay hơn tự mình cài.
- He he, anh không sao là được.
Lời này là lời thật lòng của Ngô Đại Hải, hắn luôn thật lòng với bạn bè và cấp dưới nhưng theo cách nhìn của Lương Xuyên thì có hơi buồn nôn.
Xe chạy tới trại giam cách đây khá xa, nó nằm ở ngoại ô thành phố, bình thường những nơi như trại giam sẽ được đặt tránh những nơi náo nhiệt, chọn một nơi có dân cư thưa thớt vẫn dễ quản lý hơn là trong thành phố đông dân.
Sau nửa giờ lái xe mới tới cổng trại giam, Ngô Đại Hải trình ra xác nhận, sau đó trực tiếp lái xe đến cánh cửa cuối an toàn cuối cùng mới xuống xe.
Một người đàn ông trung niên đứng ở đó chờ hai người.
- Hải Đại, vì anh mà tôi mới phải tăng ca đấy.
- Được rồi, Trần ca à, lần sau mời anh uống rượu.
Ngô Đại Hải tiếng lên đưa cho hai người điếu thuốc, sau đó người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Lương Xuyên, cũng không nói gì mà dẫn hai người vào, đồng thời dặn dò:
- Thời gian là mười lăm phút, vì đây không phải bản án anh phụ trách, anh cũng không phải thân thích của phạm nhân.
- Cái này tôi biết, Trần ca, lần này khiến anh khó xử rồi.
-cĐừng khách khí như vậy, chúng ta đều là anh em quen biết cả, đáng tiếc, lúc đầu không bị đưa đi như thế nhưng không như vậy thì không ai biết chuyện hôm qua.
- Chuyện gì vậy?
Ngô Đại Hải hứng thú hỏi.
- Đứa bé Tôn Hiểu Mạnh kia bị đánh.
Trần ca đáp lại.
- Bị phạm nhân khác đánh à? Đứa bé đó có người trông coi riêng, sao có thể xảy ra chuyện đó được. Vậy người đó là ai?
- Quản ngục.
-------
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡