Chương 49: Nhân Tính
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lương Xuyên chỉ ngón tay xuống dưới, ý chỉ dưới đất.
- Có quá nhiều sự điên rồ, sự man rợ và tàn ác, so với những người đó, em biết che dấu tâm tư của mình để diễn kịch, trông rất chân thật.
Lương Xuyên đứng lên, giống như muốn rời khỏi.
- Em muốn tôi có thiện cảm với em đúng không? Rồi sau đó, tôi sẽ nghĩ cách đưa em ra ngoài, không, thật ra chính em cũng có cách để tự thoát ra ngoài, nhất định em đã giấu đi một chứng cứ mấu chốt. Em rất ưu tú, cực kì ưu tú, tôi tin rằng chỉ cần cho em đủ thời gian để diễn tập, em đã có thể thay đổi cảm xúc của mình khi tôi vừa tới, biểu hiện của em thật sự rất xuất sắc. Nhưng nơi này là trần gian, nơi này không phải là sân khấu, em diễn kịch quá hoàn hảo nhưng đó cũng chính là lỗ hổng của em.
Tôn Hiểu Cường gương mặt vốn đang chán chường chậm rãi mỉm cười,
- Xin lỗi, tôi quên mất mình đang diễn kịch cho người nào xem.
Hắn thừa nhận, hắn muốn làm Lương Xuyên cảm động. Vì hắn biết cảm xúc trong lòng của Lương Xuyên. Hắn có đôi mắt âm dương nhưng không phải là đôi mắt âm dương bình thường, đôi mắt của hắn có thể nhìn thấu được lòng người.
Hắn biết Lương Xuyên sợ cái gì, cũng biết Lương Xuyên e ngại chuyện gì nên hồi nãy hắn đã nhất thời xúc động kích thích vảy ngược của Lương Xuyên, cuối cùng lại bị bắt thóp ngược lại.
Hắn hi vọng lấy được thiện cảm của Lương Xuyên.
Hắn hi vọng lấy được tín nhiệm của Lương Xuyên.
Hắn không muốn từ bỏ, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ việc làm cho mẹ hắn sống lại.
Cuộc sống như một trò đùa, toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật diễn nhưng mặc kệ amh có kỹ thuật diễn chân thật thế nào.
Quỷ? Có dễ lừa như vậy không?
Lương Xuyên ra hiệu cho ngục giám mở cửa.
Quản ngục chuẩn bị dẫn Tôn Hiểu Cường đi, dường như hắn rất thoải mái, không lộ ra biểu cảm thất bại mà ngược lại lại cực kì bình tĩnh.
- Tôi là Lương Xuyên, mở một cửa hàng bán đồ vàng mã ở phố cổ.
Trước khi rời đi Lương Xuyên nói:
- Nếu em có thể ra ngoài mà không có nơi nào để đi có thể tới tìm tôi.
Tôn Hiểu Cường cười lớn, vẫy tay, không nói gì, sau đó được quản ngục dẫn về nhà giam.
Lúc này Ngô Đại Hải đi tới, nhìn thấy Lương Xuyên đi ra liền nói:
- Sao tôi lại nghe không hiểu chuyện các người đang nói?
Lương Xuyên không trả lời hắn.
- Quên đi, đoán chừng tâm lý của tôi đã xảy ra vấn đề, đã không còn sớm nữa, tôi đưa anh trở về được không?
- Tôi muốn đi uống rượu.
Lương Xuyên nói.
- Đến quán bar?
- Một nơi thanh tĩnh thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Sau khi ra khỏi trại giam, Ngô Đại Hải lái xe đưa Lương Xuyên đến một quán bar ngoài trời bên cạnh dòng sông, hai người tùy tiện tìm một cái bàn, Ngô Đại gọi bia, sau đó gọi rượu vang đỏ cho Lương Xuyên, công việc kinh doanh ở đây không được tốt nên cũng không có nhiều khách.
- Xuyên, sau này anh định làm thế nào?
Khó được hôm tâm tình của Ngô Đại Hải không tệ nhưng khi nghĩ đến hôm nay cả hai người đều uống rượu, vì thế hắn gửi tin nhắn cho Tần Đào để cô tới, ít nhất khi say vẫn có người lái xe đưa về.
- Cứ vậy mà sống thôi.
Lương Xuyên tùy ý đáp lại.
- Anh định bán vàng mã cả đời à?
Ngô Đại Hải nhạc nhiên nói.
- Rất tốt mà.
- Tôi không thể hiểu nổi anh.
Ngô Đại Hải uống một ngụm bia lớn:
- Tôi muốn trèo lên chức cao hơn, tôi muốn tiến bộ, đặc biệt tôi càng muốn cống hiến nhiều hơn cho hòa bình của nhân loại.
- Rất tốt.
Lương Xuyên mỉm cười gật đầu, phối hợp với Ngô Đại Hải.
- Anh nói thử xem, sống trên đời này mà không phấn đấu theo đuổi ước mơ thì có vô dụng quá không?
Ngô Đại Hải cảm thán:
- Đôi lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng khi nghĩ đến cuộc sống chỉ có một lần dù sao cũng nên một chút chuyện có ích.
- Ừm.
Lương Xuyên gật đầu.
- Xuyên, anh còn nhớ tình huống ba tháng trước lúc tôi vừa gặp anh không?
Ngô Đại Hải đột nhiên nói về chuyện cũ:
- Lúc đó tôi vừa hay đang xử lý vụ án ở cầu, một đêm không được ngủ, đang ngồi ăn mỳ ở cạnh đấy, nhìn thấy anh đi qua tôi còn tưởng mắt mình bị mù.
Lương Xuyên lại gật đầu.
Có lẽ, đó chính là duyên phận của hai người họ.
- Mặc dù tôi không biết anh đã gặp chuyện gì nhưng tôi rất cảm ơn vì anh giúp đỡ ta, đặc biệt là phá mấy vụ án trước.
Ngô Đại Hải hít sau một hơi:
- Thật ra tôi vừa cứng đầu lại vừa già mồm nhưng tôi luôn mong rằng trong thế giới này, những tên ác ôn gặp phải báo ứng và bị trừng phạt.
Ngô Đại Hải uống không nhiều nhưng lại giống như say rượu, bắt đầu nói nhiều hơn.
Cạnh bờ sông,
Gió đêm,
Bia,
Chính là không khí phù hợp nhất để nói chuyện xưa.
Ngô Đại Hải lải nhải một hồi lâu, thật lâu, nói về chuyện trước kia lúc hắn mới làm cảnh sát, nói về chuyện lần đầu tiên đối mặt với án giết người, cũng nói về chuyện hắn đã từng gặp qua chuyện bất công, phát sinh xung đột.
Lương Xuyên ngồi bênh cạnh, vừa uống rượu vừa nghe hắn nói mãi cho đến khi Tần Đào ngồi xe taxi tới nơi.
Tần Đào ngồi xuống bên cạnh, sau đó gọi một cốc nước cam.
Có người ngoài ở đây, Ngô Đại Hải liền dừng lại công việc lải nhải, bắt đâu vô thức nhặt mấy lon bia rỗng trước mặt.
- Ngô đội trưởng, nhà tang lễ ở Thành Tây vừa mất đi một cỗ thi thể.
Vào lúc này, Tần Đào báo cáo:
- Nhà tang lễ vừa gọi tới.
- Mẹ kiếp, đầu năm nay đúng là là loại người gì cũng có.
Ngô Đại Hải mắng một câu:
- Mất con mèo, con chó cũng tìm cảnh sát, nhà tang lễ mất một thi thể cũng tìm cảnh sát.
- Thật sự?
Lương Xuyên hỏi ngược lại.
- Cái gì mà thật hay không thật, ở đó có camera giám sát, mấy ngày trước họ cũng nói có vụ tương tự đã xảy ra, họ nói rằng đã mất một thi thể, chúng tôi đã phái người đi qua đó kiểm tra nhưng không phát hiện ra manh mối gì, nhất định tên đó đã biết góc chết của camera. Khả năng là người trong nội bộ gây ra, bây giờ cảnh sát can thiệp vào, cũng không dễ gì bắt được. Anh nói thử xem, trộm thi thể để làm gì chứ? Các bộ phận trong cơ thể đều đã chết, cũng không thể bán nội tạng được.
Do các cơ sở hiến tạng tự nguyện trong nước còn thiếu người hiến tạng, nên nội tạng của phạm nhân bị tử hình cũng được coi là một "Nguồn hợp pháp", bây giờ những nạn nhân bị tử hình đa phần là bị tiêm chất độc vào người, bản thân của chất lỏng đó chứa hàm lượng Kali cao, tất nhiên khi cấy ghép nội tạng đó lên trên người cần, trước tiên phải loại trừ đi chất độc còn tồn bên trong nội tạng đã.
Dù là vậy thì cũng cần phải lấy tạng ra trong vòng nửa tiếng sau khi chết, càng kéo dài thì càng vô dụng.
- Có khả năng là vậy, nhưng nếu là mục đích khác thì sao?
Lương Xuyên nói.
- Thế mục đích gì?
Ngô Đại Hải hỏi, người chết cũng đã chết, thi thể bị đánh cắp, nói thật, giống như nhà ai bị trộm cái vòng cổ, cũng không tính vào vụ án lớn nên hắn cũng không chú ý nhiều.
- Ví dụ dùng thi thể để trừu tượng hóa hoặc là để dùng cho mục đích tôn giáo.
Lương Xuyên vừa nói xong, Ngô Đại Hải và Tần Đào đều ngơ người, không phải là do bọn họ khiếp sợ với suy đoán này mà bởi vì mấy chuyện này ở trong nước đều cực kỳ mẫn cảm.
- Tất nhiên, cũng có thể bị lấy ra để ăn.
Lương Xuyên nói ra khả năng tiếp theo.
- Ví dụ cũng có người cho rằng dùng tròng mắt ngâm rượu có thể giúp cho mắt sáng.
Ngô Đại Hải vội vàng buông chén rượu trên tay xuống.
- Xuyên, anh nói buồn nôn quá, lát nữa tôi còn muốn đi ăn đồ nướng.
Tần Đào ngồi cạnh gật đầu phụ họa.
- Rất khó chấp nhận đúng không?
Lương Xuyên mỉm cười:
- Đầu năm này, những người tìm kiếm và ăn nhau thai cũng không ít, nhất là lúc sắp thi tốt nghiệp trung học, nhiều trưởng bối trong nhà tranh nhau dùng tiền mua nhau thai để hầm canh phổi heo để cho con nhà mình ăn để bồi bổ.
-------
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡