Chương 67: Bí địa
“Tu bổ cái sát trận này lại một chút, sau đó tìm thêm một chút linh thạch, hẳn là có thể giải quyết hắn.”
Trong lòng Lý Tô nghĩ như thế.
Cái sát trận này không trọn vẹn, uy năng bị ảnh hưởng, muốn giải quyết gia hỏa này thì còn có chút mạo hiểm.
Cũng có niềm tin chắc chắn giải quyết nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng sẽ bị gia hỏa này nắm lấy cơ hội.
Nơi này linh thạch cũng không nhiều, về phần hấp thu địa khí dùng để duy trì toàn bộ sát trận vận chuyển, vây khốn gia hỏa này thì không có vấn đề.
Cũng chính là phòng thủ có dư, tiến công không đủ.
Biết rõ ràng tình thế bây giờ, sau đó Lý Tô suy nghĩ biện pháp.
Trận khí của Diễn Kiếm Trận cần vật liệu vô cùng hi hữu, rất nhiều vật liệu Lý Tô nghe đều chưa bao giờ nói tới.
Nhà kho của ba tiên môn rất có thể cũng không có.
Muốn chữa trị cái sát trận này cũng không dễ dàng như vậy.
Diễn Kiếm Trận cũng có thể mượn nhờ địa lợi để bố trí ra được, nhưng nơi này địa lợi hiển nhiên không phải đặc biệt thích hợp Diễn Kiếm Trận.
Lúc trước Trận Pháp Sư đó và Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ là hốt hoảng trốn đến dưới đất, nhưng không có thời gian chủ động chọn lựa chiến trường.
Mà lại, vì cam đoan tính linh hoạt của sát trận, Diễn Kiếm Trận đa số là lợi dụng trận khí để bố trí.
Bất quá, có một ít trận kỳ cũng không có triệt để hư hao, nếu như có thể chữa trị thì cũng có thể dùng một chút.
Lý Tô bắt đầu mượn nhờ trận bàn thu thập những trận kỳ này lại.
Nhìn một chút, sau đó Lý Tô phát hiện, bên trong có mấy cái trận kỳ hẳn là có thể chữa trị.
“Mấy cái trận kỳ này chữa trị xong, sau đó lại làm một chút linh thạch đến, có thể giải quyết gia hỏa này.”
Lý Tô khẽ nói.
Trước mắt ma tu này đã khôi phục được đến cánh cửa Nguyên Anh trung kỳ, nhưng nếu để cho hắn ra ngoài, hắn vô cùng có khả năng có thể khôi phục lại Nguyên Anh trung kỳ trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cao hơn.
Bởi vì bên trong Diễn Kiếm Trận đã không có bất kỳ linh khí.
Ma tu này mang theo đồ tiếp tế, xem ra cũng đã sử dụng hết.
Một khi hắn ra ngoài, hắn khôi phục vẫn rất nhanh.
Cho nên, cho dù linh thạch bên trong Diễn Kiếm Trận không nhiều, gia hỏa này muốn lao ra cũng rất khó.
Lý Tô lại quan sát hắn vài ngày, sau đó lặng yên ra khỏi sát trận.
Sau khi rời khỏi sát trận, Lý Tô một đường đi tới Phi Tiên Tông.
“A? Thủ pháp luyện chế này thật là cao minh, ta không luyện chế ra trận kỳ lợi hại như vậy được, nhưng mà nếu như chỉ là chữa trị thì vấn đề không lớn, ta thử một chút.”
Luyện Khí Thất Phi Tiên Tông, Luyện Khí Sư Trúc Cơ kỳ đó lên tiếng nói ra.
Lý Tô cũng không định tự mình chữa trị trận kỳ.
Hắn luyện khí tạo nghệ chỉ có một trăm năm kinh nghiệm, tạm thời Lý Tô không định tăng thêm.
Luyện Khí Sư Trúc Cơ kỳ này, trước mắt trình độ luyện khí vượt qua Lý Tô, cho nên Lý Tô chuẩn bị hỏi hắn một chút xem hắn có thể chữa trị hay không.
Nếu như hắn không thể, Lý Tô mới tính đến chuyện sử dụng điểm kinh nghiệm còn lại thêm vào luyện khí.
Trước mắt, Lý Tô vẫn muốn thêm vào luyện đan trước.
Bởi vì cho dù kinh nghiệm luyện khí có cao như thế nào đi nữa thì không có vật liệu tốt… cũng vô dụng.
Không bột đố gột nên hồ.
Cho dù là mỹ thực sư cấp thế giới, ngươi không cho hắn nguyên liệu nấu ăn thì hắn ngay cả một bàn đồ ăn cũng không làm được.
Chờ sau này hãy thêm đi.
Mắt thấy Luyện Khí Sư này có thể chữa trị, Lý Tô đem năm cái trận kỳ giao cho hắn.
Năm cái trận kỳ này hư hao không nhiều, không cần Lý Tô, đối phương cũng có thể chữa trị.
Đương nhiên, trận kỳ này quá cao cấp, chữa trị cũng cần không thiếu thời gian.
“Đại khái cần khoảng hai năm, sau khi xong ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Luyện Khí Sư nói.
“Tạ ơn Mộc sư.”
Lý Tô nói.
Đối phương nghe được tân tấn Kim Đan kỳ trưởng lão chạm tay có thể bỏng của Phi Tiên Tông Lý Tô gọi hắn là “Sư”, hơi có chút cao hứng.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giải quyết.”
Gia hỏa này bảo đảm.
Trận kỳ giao cho đối phương, sau đó Lý Tô lại đến hậu sơn nhìn một chút, chưởng môn còn đang bế quan.
Lý Tô lại đi bồi bồi Tô Vân.
Tô Vân gần đây cũng đang tu luyện nhưng không có bế quan, Lý Tô bồi nàng vài ngày, sau đó lại nhận được một tin tức, về tới Lý phủ.
“Lý sư huynh.”
Bên trong Lý phủ, quốc sư Vũ Quốc, một đệ tử thân truyền khác của chưởng môn, Tần Tiêu Nguyệt lên tiếng nói ra.
Lý Tô xem xét, Tần Tiêu Nguyệt chỉ sợ đã đến Trúc Cơ viên mãn.
Khoảng cách lần gặp gỡ trước đây đã qua hơn hai mươi năm, Tần Tiêu Nguyệt còn không có đột phá Kim Đan.
“Chúc mừng sư muội Trúc Cơ viên mãn, đột phá Kim Đan kỳ ở trong tầm tay.”
Lý Tô nói.
“Thật cảm tạ sư huynh, nhưng mà thời gian của ta không đủ, Lý sư huynh, ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không.”
Tần Tiêu Nguyệt nói đến ý đồ đến.
Lý Tô nhớ kỹ, hai mươi mấy năm trước, Tần Tiêu Nguyệt tới bái phỏng đã từng đề cập tới chuyện này.
Nếu như nàng một mực không đột phá nổi Kim Đan kỳ thì sẽ mời Lý Tô giúp một chuyện.
“Tần Tiêu Nguyệt thỉnh giảng.”
Lý Tô nghiêm mặt nói.
“Lý sư huynh biết hoàng thành có một cái bia đá không có chữ chứ?”
“Ừm.”