Chương 94: Bí mật của Lý Tô và chưởng môn
Chưởng môn nghe, thần sắc từ từ có biến hóa. Ánh mắt của nàng lại rơi vào trên người Lý Tô.
Lại là Lý Tô giải quyết đợt ma tu thứ nhất của Thiên Ma Cung! Nàng nghĩ tới sát trận của Lý Tô, cũng không có quá mức kinh ngạc.
“Ít nhiều Lý trưởng lão đột phá Kim Đan tám tầng, sử dụng bí thuật bắt được toàn bộ những ma tu đó.”
Lúc này, Hoàng trưởng lão nói một câu, cũng là làm cho chưởng môn ngồi không yên.
Kim Đan tám tầng!
Chưởng môn vẫn cảm thấy không thích hợp.
Nàng sở dĩ không có hỏi là bởi vì nơi này người còn nhiều.
Hiện tại, thấy Hoàng trưởng lão nói như vậy, lúc này chưởng môn mới lên tiếng.
“Lý Tô, ngươi đến Kim Đan tám tầng?”
Chưởng môn hỏi.
Lý Tô gật đầu: “Đúng vậy, sư tôn, mới vừa đột phá không lâu.”
Chưởng môn hít vào một hơi khí lạnh.
Nàng bế quan mấy năm, Lý Tô cư nhiên liền một đường bão đến Kim Đan tám tầng!
“Sư tôn, liên quan tới U Nguyệt Thánh Nữ, ta cũng hỏi một ít tin tức.”
Lý Tô nói ra tin tức của U Nguyệt Thánh Nữ.
Nếu là trước đây, những tin tức này sẽ mang đến áp lực rất lớn.
Dù sao, U Nguyệt Thánh Nữ là Nguyên Anh sơ kỳ, còn cường đại như vậy, thủ đoạn lại nhiều, còn có siêu cường bí thuật. Hiện tại sao, người nơi này, không có khẩn trương thái quá.
Chưởng môn thần sắc cũng bình tĩnh. Thực lực mới là cam đoan.
Hiện tại nàng cũng là cường giả Nguyên Anh.
Đương nhiên, đối phương tới Nguyên Anh sớm hơn, thủ đoạn và pháp bảo cũng nhiều hơn. Thế nhưng, Lý Tô còn có sát trận đâu.
Chưởng môn đột nhiên ý thức được, bất tri bất giác, Lý Tô đã phát triển đến có thể trở thành một chỗ dựa của nàng. Vừa nghĩ tới hơn một trăm năm trước, tiểu tử vẫn là phàm nhân, lỗ mãng.
Chưởng môn không khỏi có chút hoảng hốt.
Chẳng biết tại sao, nàng lại nghĩ tới hơn một trăm năm trước, mới gặp gỡ Lý Tô. Đáy mắt lại có một ít ý xấu hổ.
Tất cả đệ tử Phi Tiên Tông đều biết, Lý Tô có ân với chưởng môn.
Nhưng ngoại trừ Lý Tô và chưởng môn, lại không người biết, rốt cuộc là ân gì.
Phải biết rằng, hơn một trăm năm trước, Lý Tô mới gặp gỡ chưởng môn, chưởng môn đã Kim Đan tu sĩ. Thời điểm đó nàng còn không phải là Kim Đan hậu kỳ.
Lý Tô trăm tuổi Trúc Cơ, chưởng môn mới đến Kim Đan hậu kỳ không lâu.
Lý Tô vẫn không có nhắc tới với người khác, hơn một trăm năm trước, hắn rốt cuộc là giúp chưởng môn thế nào. Khi đó, hắn còn là một phàm nhân mới xuyên việt không lâu.
Chưởng môn đã là Kim Đan.
Một phàm nhân, thế nào giúp một Kim Đan? Chuyện này, chỉ có Lý Tô và chưởng môn biết được.
Chân tướng của chuyện là hơn một trăm năm trước, chưởng môn ở hậu sơn tu luyện, có chút đường rẽ, hiếm thấy có tâm ma. Chuyện này tương đương với người luyện võ tẩu hỏa nhập ma.
Lúc đó chưởng môn đang bế quan tu luyện, bị tâm ma ảnh hưởng, nàng kém chút công lực tẫn phế. Vừa lúc gặp Lý Tô xuyên việt.
Gặp được chưởng môn đang đau khổ đối kháng với tâm ma.
Hơn nữa, thời điểm đó chưởng môn bởi vì chân nguyên xao động, nhiệt độ cơ thể quá cao, quần áo trên người đã bị nàng trấn toái.
Lý Tô hoàn toàn không ngờ tới loại tình huống này, mình tại hảo đoan đoan băng qua đường, bị xe đánh bay, cư nhiên chứng kiến một đại mỹ nữ ở trước mặt mình, hắn theo bản năng cảm thấy đây là ảo giác của mình trước khi chết. Thời điểm đó Lý Tô cảm thấy mình đều sắp chết rồi.
Ảo giác thì ảo giác a, xinh đẹp như vậy, hắn cả đời này chưa từng thấy qua mỹ nữ, hôn một cái rồi chết cũng không tệ. Vì vậy, khi đó Lý Tô cũng như bị điên, xông lên ôm lấy chưởng môn gặm.
Nếu như là bình thường, hắn sao có thể gần một Kim Đan tu sĩ. Nhưng lúc đó, đúng là làm cho hắn gần.
Thật không nghĩ tới, Lý Tô cử động lại giúp chưởng môn, nàng bởi vậy cầm lại quyền chủ động, một lần hành động tiêu diệt tâm ma. Tự nhiên, không có bước kế tiếp.
Đợi sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện Lý Tô đang mờ mịt ngồi dưới đất, bị nàng chấn động bối rối. Thời điểm đó Lý Tô bối rối thật.
Cũng may khi đó chưởng môn không dùng quá nhiều linh lực, bằng không Lý Tô vừa xuyên việt sẽ rơi xuống đất thành hộp. Chờ Lý Tô tỉnh hồn lại, chưởng môn đã khôi phục bình thường.
“Linh căn của ngươi quá kém, nhưng mà ngươi giúp ta, ta có thể ngoại lệ để cho ngươi vào Phi Tiên Tông, ngươi muốn ở tới khi nào đều được.”
“Chuyện mới nãy đừng nói cho ai cả.”
Lý Tô còn nhớ rõ sau khi hắn lấy lại tinh thần, chưởng môn đã nói như thế.
Thời điểm đó chưởng môn toàn thân cao thấp tản ra khí tức lạnh như băng, vẫn là một băng sơn mỹ nhân chánh tông. Chờ Lý Tô phục hồi tinh thần lại, chậm rãi chấp nhận sự thực mình xuyên việt, được ngón tay vàng.
Hắn cũng nhận rõ hiện trạng.
Hắn và chưởng môn, chuyện này cũng đã thành bí mật chung của hai người. Lý Tô ai cũng không có nói.
Bất quá, cũng chính là một lần ôm lấy chưởng môn gặm đó làm cho Lý Tô cũng nhớ mãi không quên chưởng môn.
Mỗi một lần nhìn thấy luôn nghĩ làm cho đối phương sinh con cho mình. Nhưng trước đây hắn cũng biết ý tưởng đó chỉ có thể là nằm mộng.
Hiện tại sao…
Trong khoảng thời gian ngắn, phỏng chừng vẫn chỉ có thể nằm mộng. Nhưng Lý Tô đã thấy hy vọng.
Trong thoáng chốc, hơn một trăm năm trôi qua, Chưởng môn nhìn về phía Lý Tô trước mặt. So với hơn một trăm năm trước, Lý Tô biến hóa cũng không lớn.
Vẫn là tuổi trẻ như vậy, anh tuấn như vậy.
Chỉ là bất tri bất giác đã mạnh mẽ như vậy.