Trộm Mộ: Ta Có Thể Chứng Kiến Đồ Cổ Thuộc Tính

Chương 18: Tìm được mộ của Thái Hậu Liêu quốc rồi ư?

Chương 18: Tìm được mộ của Thái Hậu Liêu quốc rồi ư?
"Hồ đại ca, các người cũng đến tìm mộ của Đại Liêu Thái Hậu sao?"
Anh Tử cõng một cây súng săn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Dọc theo đường đi, nghe ba người đối thoại, nhất là cái miệng rộng của Vương mập mạp, hễ nói cái gì đều bộc lộ ra hết, cho nên Anh Tử rất nhanh đã hiểu mục đích chuyến đi này của bọn họ.
Hồ Bát Nhất có chút ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào. Dù sao trộm mộ không phải là việc gì vẻ vang.
Ngược lại, Cố Thành nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Anh Tử, hỏi: "Còn có những người khác tìm đến mộ của Thái Hậu Liêu quốc sao?"
Anh Tử gật đầu: "Đúng rồi."
"Chuyện đồn đại liên quan tới mộ của Thái Hậu Liêu quốc đã truyền ở chỗ chúng tôi mấy trăm năm rồi, hầu như năm nào cũng có người đến tìm kiếm, bao gồm cả người của quan phủ, cũng phái đội khảo cổ đến tìm, nhưng đều không tìm được."
"Nửa tháng trước, có một nhóm người mang theo rất nhiều trang bị, cũng đến tìm mộ của Thái Hậu Liêu quốc."
"Lúc đó, cha tôi dẫn bọn họ vào núi."
Cố Thành cau mày: "Những người đó đâu? Đã tìm được mộ của Thái Hậu rồi hay vẫn bỏ đi?"
Anh Tử lắc đầu: "Không biết, cha tôi đưa bọn họ đến một khe núi, sau đó họ bảo cha tôi quay về."
Cố Thành, Hồ Bát Nhất và Vương mập mạp liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Các người chỉ có ba người mà đến tìm mộ của Thái Hậu sao?" Anh Tử tò mò hỏi.
"Tôi thấy những người khác đến tìm mộ đều đi thành đoàn, rất đông người."
Cố Thành cười: "Binh quý tinh, bất quý đa."
"Không phải cứ nhiều người là tìm được, nếu vậy thì những người kia đã tìm thấy từ lâu rồi. Chúng tôi tuy chỉ có ba người, nhưng đều là tinh anh, thế là đủ."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Huống hồ, chúng ta không phải còn có cô sao?"
"Tôi nghĩ, họ không tìm được mộ của Thái Hậu Liêu quốc, nhất định là vì không có cô làm hướng đạo."
"Cô gái xinh đẹp như cô, làm gì cũng gặp may mắn. Cô bây giờ chính là nữ thần may mắn của chúng tôi, chúng tôi nhất định có thể tìm được mộ của Thái Hậu."
"Hanh, miệng lưỡi trơn tru!" Anh Tử hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt đi nhanh về phía trước dò đường.
Vương mập mạp nín cười, tiến lại gần, huých khuỷu tay vào Cố Thành: "Tiểu Cố gia, anh giỏi đấy."
Cố Thành liếc xéo hắn: "Cậu biết cái gì!"
Vương mập mạp nhất thời không phục: "Ấy, tiểu Cố gia, sao tôi lại không hiểu?"
Cố Thành không thèm phản ứng.
Hồ Bát Nhất vỗ vai hắn, thở dài: "Mập mạp, cậu đúng là chẳng hiểu gì cả. Cậu không thấy vừa rồi tiểu Cố gia cố ý nói vậy để đánh lạc hướng cô ấy sao? Nếu không, cô ấy nhất định còn truy hỏi chuyện về ngôi mộ."
Vương mập mạp bừng tỉnh ngộ.
"Hơn nữa, cậu nhìn bước chân của Anh Tử kìa."
Vương mập mạp nhìn theo phía sau, phát hiện bước chân của Anh Tử nhẹ nhàng hơn hẳn lúc nãy. Bước chân khi đi đường có thể phản ánh tâm trạng.
Tuy là không nhìn thấy biểu cảm của Anh Tử, nhưng Vương mập mạp cũng có thể đoán được tâm trạng của cô bây giờ chắc chắn rất tốt.
"Ra là vậy, người không hiểu chuyện là tôi ư?!"
Một đường trèo non lội suối, đi ước chừng một ngày, cuối cùng mấy người cũng đến một ngọn núi có thác nước.
Cả ngọn núi giống như một trái tim trâu, chín dòng thác nước tựa như lụa trắng từ trên núi đổ xuống, vô cùng hùng vĩ.
Cố Thành và Vương mập mạp đều thấy choáng ngợp.
Hồ Bát Nhất vẻ mặt mừng rỡ: "Không sai, chính là nó, đây chính là Cửu Long Tráo Ngọc Liên."
"Các cậu xem, trên núi chín dòng thác này, nhiều một dòng hay thiếu một dòng, hoặc giả như không có dòng sông nào lớn như vậy, đều không đủ để tạo thành cách cục Cửu Long Tráo Ngọc Liên."
"Số chín ở vị trí trung tâm lớn nhất, mang ý nghĩa Chí Tôn."
"Mặt khác, nếu số lượng thác nước, dòng sông nhỏ hơn, thì không gọi là long, mà là xà."
"Cách cục phong thủy này cực kỳ hiếm thấy, nơi đây tất nhiên có đại mộ."
Vương mập mạp mừng rỡ nói: "Chúng ta tìm được mộ của Thái Hậu Liêu quốc rồi hả?!"
Hồ Bát Nhất lắc đầu: "Chưa đâu, chúng ta mới chỉ xác định ở đây có mộ thôi."
"Tiếp theo còn phải phân kim định huyệt, dựa vào vị trí của Tinh Tú trên trời và sự nhấp nhô của núi sông trên mặt đất để tìm ra vị trí Mộ Huyệt."
Hắn nhìn La Bàn trong tay, bỗng nhiên chỉ vào một thung lũng cách đó không xa nói: "Anh Tử, đó là địa phương nào?"
Anh Tử khẽ cau mày: "Nơi đó gọi là Lạt Ma Câu, trong truyền thuyết có dã nhân, đến tối còn có chuyện ma quái."
Sắp tìm được đại mộ ngàn năm, lòng dạ Vương mập mạp đang hừng hực khí thế, thêm vào đó hắn trời sinh đã có tính tình không sợ trời, không sợ đất.
Cho nên nghe xong lời của Anh Tử, lập tức vung tay lên: "Trên đời làm gì có ma quỷ, toàn là người dọa người thôi, Anh Tử, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, đừng có mê tín dị đoan nữa, cô phải tin vào khoa học!"
Hồ Bát Nhất tuy đã nghe ông nội kể về những chuyện quỷ quái trong mộ địa, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa, hắn cũng làm lính mười năm, được tiếp nhận nền giáo dục khoa học lâu như vậy, nên trong tiềm thức cũng không tin vào cái gọi là Quỷ Thần.
Duy chỉ có Cố Thành là rõ ràng nhất, trên đời này thật sự có quỷ thần, tà vật. Đặc biệt là trong những ngôi mộ lớn ngàn năm, cương thi, u linh, yêu vật, quái trùng liên tiếp xuất hiện.
Hiện tại điều duy nhất làm hắn không hiểu ra là, tại sao bọn họ lại tìm được mộ của Thái Hậu Liêu quốc?
Trong nguyên tác, Hồ Bát Nhất và Vương mập mạp đúng là chạy tới mộ của Thái Hậu Liêu quốc, nhưng đến nơi mới biết được một trận địa chấn đã làm nứt ngọn núi hình trái tim trâu.
Sau đó, dân làng phát hiện trong lòng núi có một ngôi mộ lớn như cung điện, bên trong cất giấu đủ loại kỳ trân dị bảo. Dân làng đã lấy đi không ít đồ tốt, sau đó chuyện này kinh động đến quan phủ, họ phái đội khảo cổ đến, không những vậy, còn lấy lại hết những thứ mà dân làng đã mang đi.
Cuối cùng, Hồ Bát Nhất và Vương mập mạp buộc phải chạy đến khe dã nhân để tìm kiếm pháo đài của Quan Đông Quân, sau đó tìm được mộ của một vị tướng quân nước Kim.
Vậy nên... kịch tính đã thay đổi thế nào vậy?!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất