Chương 45: Lại sưng xuống dưới, ta sẽ không tiễn đến y viện đâu!
Cố Thành cùng phụ thân ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.
Cố Tứ Hải ghi nhận những trải nghiệm lần này của hắn, đưa ra rất nhiều ý kiến cùng kiến nghị.
Khiến cho Cố Thành được lợi không nhỏ.
Hắn cảm thán liên tục, đúng là gừng càng già càng cay.
Cuối cùng, Cố Thành hỏi tới cái đấu giá hội kia.
"Đó là Tân Nguyệt nhà hàng tổ chức một lần đấu giá hội."
Tân Nguyệt nhà hàng?
Cố Thành trong lòng hơi động.
Cố Tứ Hải nhấp một ngụm trà, nói ra: "Tân Nguyệt nhà hàng rất thần bí, bình thường cực ít tiếp đãi người ngoài, cho nên người biết nó không nhiều lắm."
"Tân Nguyệt nhà hàng ngoài mặt là nhà hàng, nhưng trên thực tế là phòng đấu giá lớn nhất Yến Bắc Thành."
"Ở Yến Bắc Thành, dân chơi đồ cổ ai cũng biết, Tân Nguyệt nhà hàng mới là nơi dành cho dân sành sỏi, chơi toàn hàng khủng, so sánh ra thì Lưu Ly xưởng, Phan Gia Viên chỉ là hàng chợ mà thôi."
"Lần này đấu giá hội, nghe nói là buổi biểu diễn dành riêng cho thần vật, cho nên đến lúc đó sẽ có rất nhiều siêu cấp phú hào, đỉnh cấp đại lão tham gia."
"Ta đã tốn không ít công sức mới lấy được một tấm thư mời."
"Với năng lực giám bảo của con, chắc sẽ không tay không mà về đâu."
Cố Thành vỗ ngực một cái: "Lão ba, cứ yên tâm đi, chỉ là cái này..."
Hắn xoa xoa các đầu ngón tay.
Cố Tứ Hải trợn mắt liếc hắn một cái, nói: "Ta đem tất cả vốn lưu động trong nhà điều cho con hết, tổng cộng bốn ức, thằng nhóc này còn đòi hỏi gì nữa, còn có, con nhớ kỹ cho ta, ngàn vạn lần không được Điểm Thiên Đăng!"
Bốn ức?
Cố Thành không ngờ gia sản nhà mình lại phong phú đến thế, chỉ riêng vốn lưu động đã có tới bốn ức.
Nhưng mà, Điểm Thiên Đăng?
Yên tâm đi lão ba, con đâu có ngu đến vậy.
Nhìn lại trong nhật ký Trộm Mộ, hậu quả của việc đốt đèn của mấy đại lão kia xem.
Trương Khải Sơn gật liền tù tì ba Trản Đăng, đốt rụi toàn bộ thu hoạch nửa năm của Trương gia.
Tiểu Ngô Tà bị Hoắc lão thái lừa ngồi lên vị Thiên Đăng, suýt chút nữa khiến Giải Vũ Thần phá sản.
Trong biển cát, Vương béo trả nợ mười năm, vẫn còn thiếu Tân Nguyệt nhà hàng 2.6 ức.
Có những vết xe đổ đó, hắn làm sao có thể vờ ngớ ngẩn được.
"Lão ba, Điểm Thiên Đăng là cái gì vậy ạ?"
Cố Thành bất đắc dĩ, dù trong lòng biết rõ, nhưng vẫn phải hỏi lại lần nữa.
"Điểm Thiên Đăng, là quy củ của Tân Nguyệt nhà hàng!"
Cố Tứ Hải kiên nhẫn nói.
"Ở Tân Nguyệt nhà hàng, trong các phòng trang nhã sẽ có một cái chỗ ngồi trống, vị trí này không phải người bình thường có thể ngồi, ai ngồi vị trí đó, có nghĩa là Điểm Thiên Đăng."
"Điểm Thiên Đăng tức là dù người khác trả giá cao đến đâu để đấu giá, con cũng phải trả cao hơn họ, cuối cùng giành được món hàng."
Cố Thành giả vờ kinh ngạc: "Vậy chẳng phải nếu có người cố ý tăng giá, người Điểm Thiên Đăng sẽ bị sập bẫy sao?"
Cố Tứ Hải gật đầu: "Cho nên ta mới dặn con phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được Điểm Thiên Đăng!"
"Lão ba, yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không Điểm Thiên Đăng đâu."
Buổi tối, cả nhà Cố Thành vui vẻ ăn một bữa tiệc lớn toàn món ăn bổ dưỡng.
Kết quả là...
Nửa đêm, Cố Thành tỉnh giấc, cảm thấy khó chịu ở hạ thân, vẻ mặt khổ não.
"Không thể nào, mình biết xà tính bản dâm, nhưng đâu đến nỗi khoa trương như vậy chứ?"
"Còn không cho ai ngủ nữa vậy?!"
"Lại sưng xuống dưới nữa, chẳng lẽ ta phải đến y viện sao?!"
Nghĩ đến trước đây từng xem một bộ phim, một người đàn ông vì uống nhầm thuốc, kết quả chỗ đó sưng lên quá lâu, cuối cùng bác sĩ phải làm phẫu thuật cắt bỏ cho anh ta...
Cố Thành vội lắc đầu, xua tan hình ảnh đáng sợ trong đầu.
Không tài nào ngủ được.
Thôi thì tu luyện vậy.
Cố Thành từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra, bên trong là một viên châu nhỏ cỡ trứng chim cút.
«Tên vật phẩm»: Hắc Giao nội đan
«Đẳng cấp vật phẩm»: Nhị phẩm Linh Tài
«Năng lực vật phẩm»: Tăng thêm Chân Nguyên Linh Khí
«Mô tả vật phẩm»: Hạch tâm sức mạnh của yêu thú thông linh, khi tu luyện ngậm trong miệng có thể gia tăng Chân Nguyên Linh Khí.
Cố Thành ngậm viên nội đan trong miệng, rồi bắt đầu tu luyện Thai Tức Pháp.
Sau khi trời hửng sáng.
Cố Thành thu công, nhả viên nội đan ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Ngay vừa rồi,
Thai Tức Pháp của hắn đã chính thức tiến vào Đệ Tứ Tầng.
Các chỉ số cơ thể lần nữa được đề thăng toàn diện.
Hắn phỏng chừng, nếu chỉ so sánh về thể chất, hắn hẳn là hơn được cả Hồ Bát Nhất.
Ra khỏi phòng xuống lầu.
Ba và mẹ đã ngồi trong phòng ăn dùng điểm tâm.
Mẹ hắn mặt mày hớn hở.
Không ngừng gắp thức ăn cho ba, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều, không còn vẻ bưu hãn như ngày xưa.
Ba hắn cũng vẻ mặt thần thanh khí sảng, yên tâm thoải mái tận hưởng sự hầu hạ của vợ.
Cố Thành sắc mặt cổ quái nhìn hai người họ.
Đột nhiên nhớ đến sự quẫn bách của mình đêm qua.
Chẳng lẽ...
Cố Thành cuối cùng cảm thấy thật sự không tiện ở nhà nữa.
Không ăn sáng, hắn liền ra cửa.
...
Phan Gia Viên.
Một cái cửa hàng nhỏ nằm khuất trong góc.
Một người đàn ông trung niên xấu xí đang cầm một cái bình sứ, ra sức giới thiệu cho hai ông lão người nước ngoài.
Lúc nói chuyện, chiếc răng cửa bọc vàng lộ ra, trông đặc biệt nổi bật.
"Các ông cứ ra ngoài hỏi thăm đi, tôi Đại Răng Vàng ở Phan Gia Viên này, uy tín thuộc hàng nhất nhì đấy."
"Cái bình Thanh Hoa này, là đời Minh trung kỳ đấy, giá thị trường hai trăm vạn tệ."
"Chỉ cần các ông trả tôi mười lăm vạn đô la Mỹ, nó sẽ là của các ông."
Đáng tiếc, hai ông lão ngoại quốc cảm thấy bỏ mười lăm vạn đô la Mỹ ra mua cái bình hoa này thì không đáng, lắc đầu bỏ đi.
"Ấy, các ông đừng đi vội chứ? Đã là làm ăn thì phải bàn bạc chứ, các ông thấy đắt thì cứ trả giá đi!"
Hai ông lão ngoại quốc vừa từ chối, vừa bước ra ngoài.
Vừa lúc một ông lão và một cô gái xinh đẹp đi tới.
Thấy cảnh đó.
Ông lão bật cười: "Đại Răng Vàng, lại định lừa gà mờ đấy hả?"
Thấy khách hàng bỏ đi.
Đại Răng Vàng bất đắc dĩ cầm chiếc bình Thanh Hoa quý giá trong tay tùy tiện ném vào trong rương bên cạnh.
Sau đó thở dài: "Lão Trần, sao ông lại đến đây nữa?"
Ông lão dẫn cô gái xinh đẹp đi tới, ngồi xuống đối diện Đại Răng Vàng, vui vẻ nói: "Đến tìm cậu, chắc chắn là có chuyện quan trọng."
"Thôi đi! Mỗi lần ông đến tìm tôi, đều chẳng có chuyện gì tốt lành cả."
"Thằng nhóc này! Ăn nói với người lớn thế hả!"
"Xì! Người lớn cái gì mà người lớn, ông chẳng qua là quen biết với ông cụ nhà tôi thôi, chứ có họ hàng thân thích gì đâu, sao lại thành người lớn của tôi được hả? Lão Trần, ông bớt ở đây chiếm tiện nghi của tôi đi, có chuyện thì nói mau, có rắm thì mau thả, đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi."
"Ha ha ha, không vội, để ta giới thiệu cho cậu một chút đã."
Ông lão chỉ vào cô gái xinh đẹp bên cạnh.
"Cô ấy tên là Shirley, vừa từ Mỹ trở về, là một phóng viên."
...