Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 52: Khá Lắm, Chơi Quá Buông Thả Rồi

Chương 52: Khá Lắm, Chơi Quá Buông Thả Rồi


Từ Chỉ Tích chăm chú nhìn, phát hiện cánh tay và đùi của anh thật sự có bị thương, sâu cạn không đồng nhất như dấu vết của roi tre, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng, liền nói: “Ba em thật sự đánh em sao?”
“Đúng vậy, đánh em đường cũng đi không vững, nhưng mà em cũng đã quen rồi, không có gì.”
Trần Giang Hà gật đầu, thấy tốt liền nhận, tiện tay đưa đặc sản đến cho Từ Chỉ Tích: “Đây là đặc sản em mang cho cô.”
Từ Chỉ Tích trong lúc nhất thời lại không biết nói gì cho phải, vừa đau lòng, lại áy náy, còn hơi cảm động, cảm xúc phức tạp.
“Đây là Hoàn Hương, đồ nhà tự trồng trong cánh rừng, đặt trong phòng ngủ để hương thơm lan tỏa tự nhiên, có tác dụng an thần tĩnh tâm, cải thiện giấc ngủ.
Trần Giang Hà đêm đồ vật nhét vào trong tay cô, quay người rời đi.
“Trần Giang Hà.”
Từ Chỉ Tích gọi anh.
Trần Giang Hà giả vờ không nghe thấy, lạch bạch bước về phía trước như một con vịt.
Từ Chỉ Tích theo sau: “Cậu đường cũng không đi vững, còn đi gấp như vậy làm gì, chậm chút, tôi đưa cậu trở về.”
Trần Giang Hà dừng bước lại, quay người nhìn về phía Từ Chỉ Tích, không lên tiếng, ánh mắt lại tựa hồ như đang nói cho cô biết: Tôi luôn đang đợi những lời này của cô.
“Cậu vừa rồi… Không phải cố tình dò xét tôi đấy chứ?”
Từ Chỉ Tích nhìn rõ thấu suốt.
“Cô cảm thấy thế nào?” Trần Giang Hà hỏi ngược lại.
“Có cần dẫn cậu đến phòng y tế lấy ít thuốc không?” Từ Chỉ Tích quan tâm nói.
“Không cần.”
Trần Giang Hà lắc đầu, nói: “Ký túc xá của tôi có thuốc tổn thương ngoài da, nhưng có một số chỗ có lẽ bôi không tốt, có thể mời cô Từ giúp một chuyện được không?”
“Ừm, được thôi.”
Từ Chỉ Tích cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, sau đó hai người liền cùng nhau bước về phía ký túc xá sinh viên nam.
Đến cửa ký túc xá 414.
Trần Giang Hà vốn tưởng rằng trước thời hạn trở lại, ký túc xá chắc chắn không người, kết quả đẩy cửa ra liền trực tiếp khó xử dừng lại.
Ở vị trí cái giường gần sân thượng đó, Vương Viễn Bằng đang quần áo xốc xếch với một sinh viên nữ, ôm lấy nhau gặm thật thân mật.
Nhìn thấy tình huống này, nếu là trễ mấy phút, phong cách hội họa có lẽ khó coi sẽ đập vào mắt.
“Vương Viễn Bằng cái thằng chó má này cũng thiệt là, dẫn phụ nữ đến ký túc xá cũng không biết khóa trái cửa sao?”
Trong lòng Trần Giang Hà thầm mắng, nếu là bị một mình anh bắt gặp thì thôi đi, nhưng bên cạnh anh còn có cố vấn Từ Chỉ Tích.
Vương Viễn Bằng và bạn gái anh ta cũng bị sự đột nhiên xông vào của hai người sợ hết hồn, anh ta đang muốn giải thích, lại nhìn thấy bạn gái giơ tay lên đập xuống ngực anh ta, thẹn thùng nói: “A Bằng, em đồng ý đến ký túc xá chơi với anh, cũng không đồng ý với anh mở đại hội vận động.”
Lời này vừa nói ra, mặt Vương Viễn Bằng cũng tái xanh, vội giơ tay lên chặn miệng cô ta lại.
Đáng tiếc miệng đều chặn lại nhưng vẫn nghe thấy cô ấp úng nói: “Nếu anh thật sự muốn chơi loạn như vậy, thì, phải đưa thêm tiền.”
“Con mẹ nó, có độc.”
Trần Giang Hà nghe không vô, vội kéo Từ Chỉ Tích mặt đầy khiếp sợ thoát khỏi hiện trường.
Xuống dưới lầu, Từ Chỉ Tích hít sâu mấy hơi chậm rãi định thần lại, hỏi Trần Giang Hà: “Vương Viễn Bằng thường xuyên dẫn sinh viên nữ về ký túc xá sao?”
“Không có.”
Trần Giang Hà quả quyết lắc đầu.
“Loại chuyện này tôi khó mà nói gì, dễ dàng thương tổn lòng tự ái của cậu ta, cậu là lớp trưởng, lại cùng cậu ta ở cùng ký túc xá, phải cảnh cáo cậu ta đừng chơi đùa quá mức, để tránh tự mình hủy đi tương lai.” Từ Chỉ Tích nghiêm mặt nói.
Trần Giang Hà cũng đồng ý sâu sắc, nghiêm túc tỏ thái độ: “Tôi trở về nhất định sẽ nghiêm túc phê bình cậu ta, sửa chữa chuẩn mực và hành động thường ngày.”
“Ừ.” Từ Chỉ Tích gật đầu, sau đó lời nói chính đáng dặn dò Trần Giang Hà: “Cậu muôn ngàn lần không được giống cậu ta, nếu không tôi trực tiếp gọi điện cho ba cậu đến trường.”
“Cô Từ, có thể trao đổi chuyện này một chút được không.”
“Cậu nói đi.”
“Vết thương trên người tôi vẫn còn đau, chúng ta có thể đừng trực tiếp rắc muối vào đó được không.”
“Vậy phải xem biểu hiện của cậu.”
Cô Từ hù nhẹ một tiếng, bước đi, chưa được bao xa cô lại quay đầu lại: “Đến ký túc xá của tôi đi, tôi đưa thuốc cho cậu, thuận tiện nói chút chuyện với cậu.”
“Vâng!”
Trần Giang Hà không nghĩ đến còn có chuyện tốt như vậy, nhất thời cười hì hì đồng ý.
Ký túc xá Từ Chỉ Tích là dãy phòng dành cho giảng viên giảng dạy và hành chính của trường, diện tích không lớn, có một phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách đơn giản lại sạch sẽ, căn phòng bài trí rất ấm áp, bước vào phòng có mùi thơm nhẹ.
“Nằm lên ghế sô pha đi, tôi lấy thuốc cho cậu.”
Từ Chỉ Tích dặn dò một câu, quay người vào phòng ngủ lấy thuốc.”
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất