Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 59: Tê Rồi?

Chương 59: Tê Rồi?


“Vậy, cậu dựa vào tôi đi.” Từ Chỉ Tích dời bả vai qua, để anh dựa đầu vào.
“Cảm ơn cô.” Trần Giang Hà cũng không khách sáo, đầu gối lên vai cô, cảm thấy thật sự thoải mái hơn nhiều.
“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Từ Chỉ Tích lại hỏi anh.
“Tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có chút cứng.” Trần Giang Hà nói.
Từ Chỉ Tích cắn môi, nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai, vì thế nhỏ giọng nói: "Vậy… cậu dựa lui xuống một chút đi.”
“Vâng.”
Trần Giang Hà cũng nhỏ giọng đáp lại, sau đó dịch đầu xuống, dán vào ngực Từ Chỉ Tích, tìm một vị trí thoải mái nhất dựa vào.
Độ mềm mại trong nháy mắt được kéo đầy.
VERY GOOD!
Trước kia Từ Chỉ Tích cũng rất nuông chiều anh, bây giờ cho dù nghi ngờ anh đang trắng trợn chiếm tiện nghi thì vẫn tùy anh.
“Cậu đói bụng không?”
Một lúc lâu sau, Từ Chỉ Tích hỏi.
“Không đói bụng.” Trần Giang Hà thầm nghĩ có thể gối thêm được ít nào hay ít nấy, sự dịu dàng như này, có thể hưởng thụ thì hưởng thụ, lần sau không biết phải chờ đến khi nào mới có.
Từ Chỉ Tích nhận ra ý đồ của anh, đưa tay nâng thẳng đầu anh dậy, nói: "Cậu nhích lên một chút, tôi tê rồi.”
“Tê rồi?”
Trần Giang Hà chớp mắt, ngượng ngùng xê dịch lên trên, sau đó do dự hỏi: "Chuyện lần này… sẽ không thông báo cho phụ huynh chứ?"
“Cậu không có việc gì thì không cần báo cho phụ huynh, đỡ khiến họ lo lắng.” Từ Chỉ Tích nói.
“Cô Từ suy nghĩ thật chu đáo.” Trần Giang Hà yên tâm.
"Trước kia có phải cậu thường xuyên đánh nhau, sau đó bị giáo viên thông báo cho phụ huynh không?" Từ Chỉ Tích nhìn thẳng vào hai mắt Trần Giang Hà, đột nhiên hỏi.
“Không, trước kia tôi rất thật thà, năm nào cũng là học sinh ba tốt (*).”
(*) Học sinh ba tốt: đạo đức tốt; học tốt; sức khỏe tốt.
Trần Giang Hà khoác lác không cần suy nghĩ.
“Tôi không tin.”
Từ Chỉ Tích mỉm cười, nói: "Khi còn bé chắc chắn cậu rất nghịch ngợm thích gây sự, thích đánh nhau, thường xuyên bị giáo viên gọi cho phụ huynh.”
“Nói đến chuyện gọi phụ huynh...”
Trần Giang Hà nhìn Từ Chỉ Tích, hơi nhớ lại nói: "Em nhớ hồi tiểu học năm lớp một, em đánh nhau với các bạn nhỏ khác nên thầy gọi ba em đến trường.”
“Em nói với thầy, không cần gọi ba em đến trường, em có thể tự mình đánh thắng.”
“Khụ khụ.”
Từ Chỉ Tích ho nhẹ hai tiếng: "Cậu thật khờ, cho rằng giáo viên gọi ba cậu đến trường học để làm trợ thủ đánh người với cậu à?"
“Vậy ba em không giúp em, chẳng lẽ giúp bạn nhỏ khác đánh em sao?”
Trần Giang Hà ra vẻ đương nhiên: "Em là con ruột của ông ấy, cũng không phải là hóa đơn điện thoại miễn phí.(*)”
(*)Trong xã hội hiện đại bên TQ, bạn sẽ thấy rằng, không giống như quan niệm gia đình trước đây là “thích con trai hơn con gái”, các gia đình hiện đại ngày càng ưu tiên con gái hơn. Luôn có người nói đùa rằng con trai giống như hóa đơn điện thoại miễn phí, đặc biệt ở nhiều gia đình có cả con trai và con gái.
“Nghe cũng khá có đạo lý, dù sao lúc cậu sinh ra, trong nước hẳn vẫn còn chưa có câu nói đùa con trai như hoá đơn điện thoại miễn phí.”
Ngón trỏ Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng chạm vào chiếc cằm tinh xảo, nghiêm trang đáp lại.
“Cô Từ.”
Trần Giang Hà bỗng nhiên kêu cô.
“Hửm?”
Từ Chỉ Tích cúi đầu nhìn anh.
“Em cảm thấy cô đang ám chỉ em.” Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn thẳng cô: “Hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.”
“Có sao?”
Từ Chỉ Tích nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
"Tôi phản đối kháng nghị này."
Trần Giang Hà hít một hơi, tiến lại gần gò má cô.
Khoảng 0,3 cm.
“Kháng nghị không có hiệu quả.”
Từ Chỉ Tích giơ tay chặn anh lại.
“Cộc cộc cộc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Lâm Tư Tề: "Cô Từ, em có thể vào không?”
“Có thể, vào đi.”
Từ Chỉ Tích nhướng mày, nhẹ nhàng đẩy Trần Giang Hà đang có ý đồ hôn cô ra, vuốt mái tóc, ung dung bình thản lên tiếng đáp lại.
Sau đó Lâm Tư Tề đẩy cửa ra, xách đồ đi vào.
“Lớp trưởng, cậu tỉnh rồi à?”
Lâm Tư Tề thấy Trần Giang Hà đã tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Trần Giang Hà gật gật đầu.
“Tớ mang cơm cho hai người.” Lâm Tư Tề mở túi, lấy hai hộp thức ăn ra.
Hộp đồ ăn còn chưa mở ra nhưng Trần Giang Hà đã ngửi thấy mùi thơm, món ngỗng quay chính tông nổi tiếng.
“Cô Từ, ngỗng quay phải ăn khi còn nóng, ăn lúc nguội không ngon đâu.”
Lâm Tư Tề bưng một phần đưa cho cô Từ, sau đó lại bưng một phần đến trước mặt Trần Giang Hà, quan tâm hỏi anh: "Lớp trưởng, đầu còn choáng không, có cần phục vụ đút cơm cho không?"
“Khụ!”
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, chủ động giơ tay tiếp nhận phần đồ ăn, trong miệng nói thầm: "Tôi không thể bị đánh một cách vô ích như vậy được, bên thầy Triệu nói như thế nào?"
“Thầy Triệu nói phải nghiêm túc xử lý Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương, còn cách xử lý cụ thể chắc tầm hai ngày nữa sẽ thông báo.” Lâm Tư Tề nói.
"Vậy à?" Trần Giang Hà có chút thất vọng.
Mắt Lâm Tư Tề nhấp nháy, có hơi không hiểu phản ứng của Trần Giang Hà.
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất