Chương 58: Cuộc Sống Như Một Vở Kịch, Đều Phải Dựa Vào Diễn Xuất
“Xin lỗi!”
Trần Giang Hà lớn tiếng nói.
“Xin, xin lỗi.”
Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương run lẩy bẩy nặn ra một câu xin lỗi.
“Mẹ nó, hèn nhát.”
Sau khi Trần Giang Hà nghe được tiếng hai người xin lỗi thì phỉ nhổ thẳng vào mặt, cũng không tiếp tục làm khó bọn họ, buông hai tay ra.
Thật ra vừa rồi từ đầu đến cuối Trần Giang Hà đều không đánh người, chỉ dùng sức mạnh đè bọn họ xuống đất cọ sát mà thôi, miễn cho hai người này quay đầu đi tìm giáo viên cáo trạng, gây ảnh hưởng rộng hơn.
Sau khi Trần Giang Hà buông tay, Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương chật vật đứng dậy phủi bụi trên người.
Trần Giang Hà xoay người nhìn Lâm Tư Tề, châm điếu thuốc, bĩu môi nói: "Trở về đi.”
“Được.”
Lâm Tư Tề gật đầu, lại chạy chậm vài bước đến bên cạnh anh, như đang mê muội nhắm mắt theo đuôi.
Hai người mới vừa đi đến cửa, Nghiêm Tử Hàng đột nhiên xoay người xách một cái ghế lên, hung tợn đập về phía lưng của Trần Giang Hà.
Còn Cảnh Thế Cương thì cầm chổi trong góc lên, đánh về phía chân của Trần Giang Hà.
“Lớp trưởng cẩn thận!”
Lâm Tư Tề nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp đẩy Trần Giang Hà ra, bản thân lại lọt vào trong khu vực công kích của Nghiêm Tử Hàng.
Nghiêm Tử Hàng cũng không thật sự là tên ngốc, mắt thấy Lâm Tư Tề xả thân ngăn cản, cái ghế đang vung đến giữa không trung bị gã ta mạnh mẽ thắng lại, trong tình huống cực kỳ nguy hiểm cố gắng hết sức tránh cô.
“Dừng tay!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: "Nghiêm Tử Hàng, Cảnh Thế Cương, hai người đang làm gì vậy?!”
Nghe được tiếng quát này, Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương sửng sốt tại chỗ, lập tức đặt ghế và chổi xuống.
Ngoài cửa cách đó không xa có hai giáo viên đang đứng, một người là Đoàn Uỷ Triệu Anh Kiệt, một người khác là Từ Chỉ Tích.
“Thầy Triệu, là, là cậu ta ra tay trước.”
Nghiêm Tử Hàng chạy đến trước mặt thầy giáo, chỉ vào Trần Giang Hà, trực tiếp đổ lỗi.
"Tôi vừa đến đã lập tức thấy các người vác ghế đập người, còn độc ác đi cáo trạng trước, tưởng mắt tôi mù à?"
Vẻ mặt thầy Triệu nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Từ Chỉ Tích đi đến trước mặt Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề, quan tâm nói: “Hai người vẫn ổn chứ, có bị thương ở đâu không?”
“Đầu, đầu choáng váng.”
Trần Giang Hà vừa thấy Từ Chỉ Tích, tinh thần diễn lập tức lên cao, một giây trước trong miệng còn hàm hồ nói một câu "đầu choáng váng", một giây sau hai mắt đã trắng dã, loạng choạng một chút rồi ngã vào lòng Từ Chỉ Tích.
“Trần Giang Hà!”
“Lớp trưởng! ~”
Từ Chỉ Tích ôm lấy Trần Giang Hà, vội vàng gọi tên anh, Lâm Tư Tề bên cạnh cũng hoảng sợ.
Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương thì ngây người luôn rồi, vừa rồi rõ ràng còn chưa đụng tí nào vào người Trần Giang Hà, sao cậu ta nói ngất là ngất?
“Mau đưa đến phòng y tế.”
Thầy Triệu là người bình tĩnh nhất, không nói hai lời cúi người cõng Trần Giang Hà lên, trước khi đưa đến phòng y tế thì liếc mắt một cái, nói với Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương: "Hai người chờ ở phòng làm việc của tôi.”
“Thầy Triệu, thầy nghe em giải thích...”
Nghiêm Tử Hàng còn muốn nói gì đó, lại bị thầy Triệu hung hăng trừng mắt nhìn.
Sau đó Lâm Tư Tề cắn răng mắng: "Anh câm miệng, nếu lớp trưởng của tôi có chuyện gì thì đến đồn công an giải thích đi!"
Trong nháy mắt Nghiêm Tử Hàng á khẩu không trả lời được.
Trần Giang Hà được vội vàng đưa vào phòng y tế.
Dưới một loạt thao tác của bác sĩ, lớp trưởng Trần diễn xuất cao minh trực tiếp ngủ thiếp đi, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Lúc này, sắc trời đã tối.
Thầy Triệu và Lâm Tư Tề đã đi rồi, Từ Chỉ Tích đang nhỏ giọng hỏi ý kiến bác sĩ, hỏi thăm tình hình sức khỏe và xin ý kiến về phương pháp điều trị tiếp theo của Trần Giang Hà.
“May mắn kịp thời đưa đến phòng y tế.”
Bác sĩ đẩy mắt kính, lời độc thoại chân thật trong lòng anh ta là "Nếu không anh ta sẽ sớm tỉnh lại", ngoài miệng lại theo thói quen nói tiếp: "Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Từ Chỉ Tích nghe nói như thế, mí mắt nhảy vài cái.
“Ý kiến của tôi là để cậu ta ở đây ba đến năm ngày quan sát chút.”
“Được, làm phiền ngài rồi, bác sĩ Phùng.”
Từ Chỉ Tích khách sáo nói một câu, quay đầu nhìn thấy đôi mắt Trần Giang Hà đang xoay tròn nhìn cô, "giãy dụa" ở trên giường bệnh muốn đứng lên, lại "hữu tâm vô lực", cố gắng mấy lần cũng không dậy nổi.
Từ Chỉ Tích nhanh chóng tiến lên đỡ lấy anh, khuyên nhủ: "Cậu nằm yên, không được lộn xộn.”
“À.” Trần Giang Hà gật đầu, sau đó đưa tay che trán.
“Đầu còn choáng không?”
Từ Chỉ Tích quan tâm nói.
Trần Giang Hà nhìn xuyên qua kẽ tay nhìn cô, lúc này cô Từ dịu dàng quan tâm hơn nhiều so với thường ngày, giống như ánh nắng ấm áp đầu xuân, khi ở gần làm cho cả người đều ấm áp.
“Khá hơn một chút.” Trần Giang Hà hít sâu một hơi, nói: “Gối quá cứng, đệm không thoải mái.”
------