Chương 70: Hình Thức Ban Đầu Của Một Đội Nhóm Xuất Sắc, Mỗi Một Người Trong Phòng Ký Túc Xá 414 Đều Có Điểm Đặc Sắc Riêng
Mấu chốt là anh còn cực kỳ hào phóng, lúc trước thì mời mọi người uống trà sữa, bây giờ thì lại mời mọi nguời đi ăn cơm. Tuy rằng chỉ mời đi ăn ở căn tin, không tốn bao nhiêu tiền, nhưng một chút tấm lòng nhỏ như thế lại là cách tốt nhất để thu phục lòng người.
Sau khi ăn cơm xong, hình tượng của trợ lý Trần Giang Hà trong mắt mọi người đã thay hình đổi dạng từ sinh viên năm nhất đi cửa sau vào tổ chức Đoàn Ủy, trở thành boss của đội nhóm đi làm thêm ở Đoàn Ủy.
Đương nhiên, chuyện này không thể không kể tới sự phối hợp của Bộ trưởng Đường Nguyệt Đình, cô là một người rất giỏi trong việc tâng bốc người khác lên, điều này đã giúp đỡ cho Trần Giang Hà rất nhiều. Đồng thời sự tích cực của cô cũng có thể lôi kéo được những người khác.
Sau khi ăn xong, Đường Nguyệt Đình còn cảm thấy chưa đã mà dẫn mọi người đi làm việc tiếp. Trần Giang Hà thì quay về ký túc xá.
"Tam ca, anh về rồi à."
Trần Giang Hà vừa đi vào trong ký túc xá, Tôn Thiên liền giang hai tay ra, muốn đi tới ôm anh một cái.
"Tiểu Thiên, cậu đang làm cái gì thế, tôi không thích nam nhân."
Trần Giang Hà 'vẻ mặt hoảng sợ' đẩy anh ta ra, nhìn xung quanh một vòng, năm người bạn chung phòng đều có mặt.
"Báo cho anh một tin mừng."
Tôn Thiên cười hì hì nói với Trần Giang Hà:
"Tôi đã kết bạn QQ với Lâm Tư Tề."
"Sau đó thì sao?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Sau đó, tôi gửi cho cô ấy một đoạn văn ngắn, cô ấy gửi cho tôi một cái icon mặt cười rồi nói rằng cô ấy phải đi tắm, tôi vui quá đi."
"Chỉ thế thôi mà cậu vui như vậy à?"
Trần Giang Hà kinh ngạc quan sát Tôn Thiên, tên nhóc này e là nên đi sửa tên thôi, làm một bậc thầy la liếm, tên gọi Tôn Liếm.
"Đương nhiên là vui rồi."
Tôn Thiên không để ý tới sự kinh ngạc của Trần Giang Hà, vẫn vô cùng hăng hái nói:
"Tam ca, trong ký túc xá này chỉ có anh là nghiêm túc yêu đương thôi, hơn nữa còn thường xuyên tâm sự với cố vấn qua QQ. Anh phân tích giúp tôi một chút, Lâm Tư Tề ngay cả việc riêng tư như muốn đi tắm cũng nói với tôi, điều đó có đồng nghĩa với việc cô ấy cũng có ý với tôi không?"
"Có lẽ cô ấy không nghĩ nhiều như thế, thời tiết nóng, cho nên cô ấy chỉ đơn thuần là muốn đi tắm mà thôi."
Trần Giang Hà vỗ vai Tôn Thiên:
"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
"À."
Tôn Thiên nhức đầu, biết ý mà Tam ca đang nói đến, nhưng không muốn làm rõ.
Lúc này, lão ngũ Lý Tuấn - người vẫn luôn không có cảm giác tồn tại ở trong ký túc xá đi lại gần Trần Giang Hà, cười nói:
"Anh Trần, tôi nghe nói là anh đang làm một công việc gì đó mà có thể kiếm được tiền rất nhanh, anh có thể giới thiệu cho tôi không?"
"Có thể."
Trần Giang Hà nói, sau đó hỏi:
"Không phải cậu đang bày quầy bán hàng ở trong trường học hả?"
"Lúc đầu thì khá tốt, nhưng mà bây giờ bảo vệ và bộ Giám Sát đều quản lý rát nghiêm, không dễ buôn bán. Đi ra ngoài bán thì lại có người thu phí bảo kê, số tiền kiếm được đều bị bọn họ lấy đi, mấy tên phá hoại."
Lý Tuấn bĩu môi nói.
"Bày quầy bán hàng đúng là không dễ dàng."
Trần Giang Hà gác tay lên vai của Lý Tuấn nói:
"Nếu như cậu thật sự muốn làm thì ngày mai đi theo tôi."
"Được."
Lý Tuấn còn tưởng phải tốn chút miệng lưỡi thì anh Trần mới giới thiệu, không ngờ anh lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Nguyên nhân mà Trần Giang Hà đồng ý nhanh như thế là do ở kiếp trước, Lý Tuấn lăn lộn ngoài đời rất giỏi. Vừa tốt nghiệp xong, cậu đã chui vào Thâm Quyến, bắt đầu buôn bán với những người ở tầng dưới chót, từ từ đi lên, cuối cùng thành lập được một công ty có doanh thu mấy triệu tệ.
Lúc Trần Giang Hà còn đang nghèo túng đã từng được Lý Tuấn trượng nghĩa tương trợ, tiếc rằng sau này Lý Tuấn lại bị chính vợ và em vợ của mình đâm sau lưng một nhát, công ty rơi vào nguy cơ phá sản.
Trong mắt Trần Giang Hà, Lý Tuấn là người sinh ra để làm dịch vụ, rất có tài ăn nói. Nếu anh dẫn anh ta theo, nói không chừng có thể đẩy nhanh tiến độ việc thu mua công ty 9527.
Mặc dù công ty 9527 không được xem là một công ty gì lợi hại, nhưng đã vượt qua mức bình thường. Mục tiêu của Trần Giang là phải đạt được một số tiền lớn trước đã, nhân lúc nền tảng của công ty này chưa ổn định, dùng giá cả phù hợp để thu mua, sau đó nhanh chóng mở rộng.
"Tam ca, hay là anh cũng dẫn tôi đi với."
Vương Viễn Bằng ngồi trên giường Trần Giang Hà, bắt chéo chân như một ông lớn nói.
"Thả chân xuống, ngồi cho đàng hoàng vào."
Trần Giang Hà giơ tay lên đánh vào đùi anh ta một cái, cười nói:
"Tên nhóc nhà cậu chắc là thiếu tiền đi chơi gái phải không?"
"Thành thật mà nói thì tôi không ngờ rằng bản thân sẽ có ngày sống khổ tới như này."
Nếu biết trước những ngày tháng không có tiền khó khăn như thế, thì lúc trước khi cho vay tiền anh đã không vô tư tới thế.
"Đừng có giả bộ, hôm qua cậu còn lén đi tới quán bar."
Trần Giang Hà nhướng mắt, sau đó lấy ra hai cái phong bì nhét vào trong tay anh ta nói:
"Còn một chút tiền, cho cậu, dùng tiết kiệm thôi."
"Khà khà."
------