Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 71: Cậu Trở Thành Cha Của Tớ Lúc Nào Thế?

Chương 71: Cậu Trở Thành Cha Của Tớ Lúc Nào Thế?


Vương Viễn Bằng cầm lấy phong bì, mở ra nhìn số tiền ở bên trong, tuy rằng không quá nhiều, nhưng cũng đủ để anh giải quyết chuyện khẩn cấp, lập tức nở một nụ cười thật tươi:
"Tam ca, vào thời khắc mấu chốt này vẫn phải nhờ anh."
Nói xong, anh đứng dậy, rời khỏi giường của Trần Giang Hà, quay về giường của mình, cầm lấy điện thoại, ví tiền, chìa khóa, chứng minh thu, 003, vội vã đi ra ngoài.
"Cừ thật, không phải trước đó vừa mới nói rằng chơi chán rồi, muốn thay đổi khẩu vị à? Nhìn anh ta bây giờ...phải khát tới mức nào chứ..."
Trần Giang Hà nhìn bóng dáng Vương Viễn dần đi xa, nhịn không được mà lắc đầu.
Nhưng mà Trần Giang Hà cũng có hơi khó chịu, anh năm nay 19 tuổi, đang ở trong độ tuổi huyết khí phương cương, oai hùng, hăng hái, đương nhiên cũng muốn thử ăn mặn, tiếc là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, dù sao anh cũng không giống tên ăn tạp như Vương Viễn Bằng, không kiêng kỵ gì cả.
"Lão Lưu, gần đây cổ phiếu tăng trưởng khá tốt, đã sắp vượt qua 30% rồi. Sao ngày nào anh cũng nhìn chằm chằm vào máy tính thế, muốn hư mắt à?"
Trần Giang Hà dời suy nghĩ qua chuyện khác, đi tới trước mặt Lưu Đống Lương. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một đống biểu đồ hình V, bài viết cổ phiếu,...không ngờ lại thấy anh ta đang đeo tai nghe, xem phim.
"Mẹ nó, tên chó."
Trần Giang Hà vừa phỉ nhổ hành vi ăn mảnh của lão Lưu, vừa giơ tay tháo tai nghe của anh ta ra, giáo dục:
"Thứ tốt thì hưởng thụ một mình, phải học được cách chia sẻ có biết không, tháo tai nghe ra, mở loa ngoài."
"Ha ha, cậu vẫn đừng nên xem thì hơn, tôi sợ cậu sẽ chạy thẳng tới ký túc xá của cô Từ, đẩy ngã cô ấy xuống đất."
Lưu Đống Lương đạo đức giả khuyên Trần Giang Hà.
"Mẹ nó, tôi là một người đàn ông vô cùng thiện giải nhân ý, vậy mà anh lại nói tôi dã man thế à?"
Trần Giang Hà cho anh ta một ánh mắt xem thường, sau đó hứng thú ngồi xuống xem.
Vốn dĩ có chút khó chịu, xem cái này càng thêm khó chịu.
"Bỏ đi, bỏ đi, tự anh xem đi, tôi đi tắm."
Trần Giang Hà bội phục sức chịu đựng của Lưu Đống Lương, xoay người đi vào nhà tắm tắm rửa.
"Ngày tháng độc thân thật sự có hơi khổ sở."
Trần Giang Hà vừa tắm, vừa lẩm bầm lầu bầu:
"Bây giờ vẫn chưa theo đuổi được cô Từ, hay là đi tìm Diệc Xu thử xem sao?"
Mấy ngày qua, vừa quay lại trường anh liền rất bận, không rảnh để liên lạc với Khương Diệc Xu, không biết cô ấy dạo này như thế nào.
Nghĩ tới đây, Trần Giang Hà tăng nhanh tốc độ tắm, lau mặt khô liền đi ra ngoài. Anh lật gối nằm lên, lấy tờ giấy nhỏ được nhét ở dưới đó ra, đi xuống lầu.
"Alo, xin chào, tôi tìm Khương Diệc Xu."
Trần Giang Hà dùng điện thoại của chỗ quản lý ký túc xá gọi tới điện thoại khu ký túc xá của Khương Diệc Xu.
"Phiền quá đi, ngày nào cũng có mấy chục cuộc điện thoại gọi tới bảo là tìm Khương Diệc Xu. Ban ngày cũng tìm, buổi tối cũng tìm, không cho người ta thời gian để nghỉ ngơi à."
Cô gái nghe điện thoại có tính tình không được tốt lắm, bực mình mắng Trần Giang Hà xong liền cúp máy.
"Đô đô đô."
Trần Giang Hà nghe thấy thế liền níu mày, sau đó gọi lại.
Gọi liên tục năm lần vẫn không thấy có ai nghe máy, đều bị trực tiếp cúp máy.
Tới lần thứ sáu mới được bắt máy, Trần Giang Hà gằn giọng nói:
"Tôi là cha của Khương Diệc Xu, Khương Đại Hà, có chuyện quan trọng muốn tìm con gái của tôi, có thể bảo nó nghe điện thoại không."
"Cậu trở thành cha của tớ lúc nào thế?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Khương Diệc Xu, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng còn mang theo chút kinh ngạc.
"Khụ khụ."
Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng, sau đó nghiêm túc giải thích:
"Không phải giả làm cha cậu, chỉ là vừa nãy có người cúp điện thoại của tôi."
"Vậy à."
Khương Diệc Xu đáp lại một câu, mặc dù bị người ta chiếm tiện nghi vẫn nhẹ nhàng cho qua, còn bởi vì nghe được giọng nói của anh mà âm thầm vui vẻ.
"Đúng đó, nhóc ngốc."
Trần Giang Hà cười xấu xa.
"Lúc nãy cậu nói có chuyện quan trọng muốn nói với tớ?"
Khương Diệc Xu hỏi.
"Không có chuyện quan trọng thì không được tìm cậu à?"
Trần Giang Hà hỏi lại.
"Có thể."
Khương Diệc Xu đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Đêm nay cậu có rảnh không?"
Trần Giang Hà hỏi cô.
"Bây giờ?"
Khương diệc Xu quay đầu nhìn đồng hồ ở trên tường đã 7 giờ rồi.
Bình thường lúc này cô đang làm thêm ở quán trà sữa Đại Khẩu Cửu.
"Đúng vậy, bây giờ, và mấy tiếng sau đó nữa."
Trần Giang Hà nói thẳng với cô:
"Đêm nay tôi có hơi khó chịu, muốn tìm người để đi dạo phố, tâm sự."
Khương Diệc Xu cắn môi, dịu dàng nói:
"12 giờ tối ký túc xá của tớ sẽ đóng cửa."
"Còn rất lâu nữa mới tới 12 giờ, cậu đứng dưới ký túc xá chờ tôi nhé, tôi đi đến chỗ cậu."
Trần Giang Hà nói:
"Khoảng nửa tiếng nữa hãy xuống, đừng xuống quá sớm kẻo bị muỗi chích."
"Được, tớ chờ cậu."
Khương Diệc Xu gật đầu đồng ý, sau khi Trần Giang Hà cúp điện thoại, cô mới đặt điện thoại xuống, xoay người đi về giường, lấy chiếc đầm lúc trước cô đã mặc khi đi xem phim với anh xuống thay. Sau khi thay đồ xong, cô đứng trước gương sửa soạn thật kỹ.
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất