Trọng Sinh 2006: Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 78: Cô Giáo Từ Dạy Bù, Đau Đớn Cùng Hạnh Phúc

Chương 78: Cô Giáo Từ Dạy Bù, Đau Đớn Cùng Hạnh Phúc


Một số nam sinh da mặt dày, thậm chí trực tiếp liền không đi, cầm sách mượn từ thư viện đến núp dưới bóng cây gần đó, bề ngoài thì đang đọc sách nhưng thực chất là đang nhìn trộm Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích đối với chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, thỉnh thoảng giơ tay nhìn thời gian, đã sắp mười giờ rồi, tên kia như thế nào còn chưa có tới?
9:50.
Một nam sinh lái ôtô xuất hiện ở cửa vào thư viện, ánh mắt lóe lên, nhìn thấy Từ Chỉ Tích đứng dưới gốc cây đa.
Hắn cười đùa tí tửng tiến lại gần, thấy cô mím môi, vẻ mặt buồn buồn, liền như một tên ngốc đưa tay chào hỏi: "Chào cô giáo Từ."
"Chào cậu."
Từ Chỉ Tích liếc mắt nhìn hắn.
"Tôi muốn thỉnh giáo một vấn đề."
"Cậu nói đi."
"Cô có bạn trai chưa?"
"Cái tên nhà cậu muốn làm gì?"
"Em muốn giới thiệu anh trai em cho cô, anh ấy là giảng viên đào tạo tại Bắc Đại Thanh Điểu, lớn lên cũng đẹp trai giống như em."
"Ồ, tôi không tìm hai anh em."
"Không sao, em có thể đi chết."
"Khặc." Từ Chỉ Tích ho nhẹ một tiếng, sau đó che môi nín cười, cái tên ngốc Trần Giang Hà này, đúng là không đàng hoàng.
So với phản ứng nhỏ muốn cười nhưng lại che môi nhịn cười của Từ Chí Tích, phản ứng của những nam sinh xung quanh còn lớn hơn rất nhiều.
"Cách bắt chuyện này mới mẻ độc đáo thật, sao trước đây tôi không nghĩ ra ta."
"Tôi có một người bạn cũng bắt chuyện với cô giáo Từ như vậy, đáng tiếc người khác lớn lên xấu xí, lại còn nhát."
"Tôi chỉ muốn an tĩnh ở dưới gốc cây làm một con chó, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai chứ, chọc cho cô giáo Từ bật cười?"
Từ Chỉ Tích liên tục nghe thấy tiếng bàn luận ở xung quanh, lấy lại bình tĩnh, nói với Trần Giang Hà: "Đi thôi, vào trong thư viện."
"Được rồi."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, sau đó đưa tay vồ tới eo của Từ Chỉ Tích.
"Cậu làm gì thế?"
Từ Chỉ Tích có chút kinh ngạc.
"Cô đứng dưới gốc cây đã lâu, tôi sợ chân cô chập choạng." Trần Giang Hà tìm được lý do không thể chê vào đâu được.
"Nói nhảm, tôi không có tê chân." Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Chỉ Tích ửng đỏ, nói xong bước ra chân dài, đi về phía trước.
Trần Giang Hà nhanh chân đuổi theo, hai người một trước một sau đi vào thư viện, tìm một chỗ tương đối ít người ngồi xuống.
Tuy nhiên, chỗ có Từ Chỉ Tích, tình trạng ít người cũng chỉ là tạm thời, rất nhiều nam sinh rất nhanh đã tụ tập xung quanh, thậm chí có một số nữ sinh trông rất tĩnh lặng cũng thò đầu vào mà tham gia trò vui.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Trần Giang Hà hiện tại đoán chừng đã bị giết hơn trăm lần rồi.
Vốn là Trần Giang Hà cũng rất nghiêm túc muốn nhờ cô giáo Từ giúp mình nâng cao môn toán, nhưng mà vừa ngồi xuống, ánh mắt liền có chút không nghe theo sai khiến.
"Cô giáo Từ, cô trước khi ra cửa có phải đã quên một chuyện rồi không?"
Ánh mắt Trần Giang Hà nóng rực nhìn Từ Chỉ Tích, hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
"Hả?" Từ Chỉ Tích chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, hình như là không có quên cái gì.
Trần Giang Hà hít sâu một hơi, mở sách giáo khoa ra, cầm bút viết ra một dòng trên trang tiêu đề: "Cô quên mang mang tất ..."
Từ Chỉ Tích cúi đầu vừa nhìn, hai mắt mở to, chẳng trách cái tên Trần Giang Hà này sau khi ngồi xuống ánh mắt đều nhìn xuống gầm bàn một cách bất thường, hóa ra ...
"Cậu, như này không phải là quá trắng trợn rồi sao?"
Từ Chỉ Tích cắn môi, sớm biết như vậy cô đã không nghe theo hắn, mặc quần áo chuyên nghiệp này để dạy thêm cho hắn.
Cái gọi là tăng cao năng suất học tập, rõ ràng là chuyện gạt người.
Lúc này, Trần Giang Hà lại viết xuống một hàng chữ khác:
"Cô giáo Từ, nếu không cô làm bạn gái của em đi? Miễn cho nhiều người mơ ước cô như vậy, em sẽ khó chịu."
Từ Chỉ Tích xem, đưa tay túm lấy bút trong tay của hắn, ở dưới cuối viết: "Không nên."
Trần Giang Hà tiện tay từ trong túi quần lấy ra một cây bút dự phòng: "Em chỉ hỏi một lần, về sau sẽ không hỏi lại."
"Em cảm giác cô cũng yêu thích em, đừng không thừa nhận, thân thể sẽ không gạt người."
Trần Giang Hà liên tiếp viết hai hàng chữ, sau đó đưa tay đi xuống dò xét, ý đồ đặt tay lên cặp đùi như ngọc của Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích chú ý tới động tác của hắn, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, nửa người trên không kìm lòng được kéo về phía trước, che chắn tầm nhìn xung quanh, hai chân cũng không tự chủ được di chuyển.
Kết quả là tay của Trần Giang Hà đột nhiên dừng lại khi sắp chạm vào làn da của cô, đi vòng một vòng, tự gãi chân mình.
Từ Chỉ Tích lúc này mới ý thức được mình đã phản ứng thái quá, gò má đỏ ửng lên, hai mắt nhìn thẳng vào người Trần Giang Hà, nhịn hồi lâu cầm bút viết xuống: "Trần Giang Hà, cậu thật là một tên khốn nạn."
"Cạch."
Từ Chỉ Tích mới vừa viết xong hàng chữ này, da thịt trên đùi bỗng nhiên căng thẳng.
Gần như trong một giây, thịt trên eo của Trần Giang Hà cũng bỗng nhiên căng thẳng.
Đau nhức!
Cũng sung sướng.
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất