Chương 79: Nguy Hiểm Lắm, Đừng Đụng Vào
“Buổi chiều tôi phải đến thành phố Đại Học ở Phiên Ngu tham gia buổi giao lưu giữa các giáo viên, cậu tự học ở thư viện đi.”
Mười một rưỡi, lúc Từ Chỉ Tích đi ra từ thư viện thì trên mặt vẫn chưa hết đỏ ửng, làm tất cả các nam sinh trong trong thư viện đều ngây người.
Trần Giang Hà giơ tay ngửi mùi thơm còn sót lại trong lòng bàn tay, ghé người vào bàn học, mở sách toán cao cấp ra che mặt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tự học gì chứ, vốn dĩ không tồn tại.
Bầu không khí yên tĩnh của thư viện cực kỳ thích hợp để ngủ.
Trần Giang Hà vốn định nghỉ ngơi một lát rồi đi căn tin ăn cơm, kết quả ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh, lúc thức dậy phát hiện chân đã tê rần, cánh tay cũng tê dại, bụng đói kêu ùng ục, cả người đều không thoải mái, chỉ duy nhất có một chỗ đứng lên, sắp đụng đến rốn của chính mình.
“Ban ngày ban mặt, mơ gì không mơ, thế nào mà lại đồng thời mơ thấy cô Từ và Khương Diệc Xu...”
Trần Giang Hà giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, vừa rồi khi nằm mơ đến lúc mấu chốt, đột nhiên hình ảnh chuyển động, trở thành vội vã đi tìm WC khắp nơi, cũng may khi tìm nửa ngày cũng không tìm được thì tỉnh lại.
Nếu không sẽ xấu hổ.
Trần Giang Hà đứng lên, kẹp chân bước nhanh đi về phía nhà vệ sinh, một lúc lâu sau mới mang vẻ mặt thoải mái đi ra.
Trong thư viện không có Từ Chỉ Tích làm bạn, Trần Giang Hà cũng không có hứng thú tiếp tục đợi, sau khi cất kỹ tài liệu toán cao cấp thì rời đi, trước tiên đi đến căn tin ăn một bữa cơm, sau đó trở về ký túc xá tìm bạn nhỏ Lưu Đống Lương khoác lác.
"Giang Hà, không biết cậu có để ý trong vài ngày giao dịch vừa qua công ty cổ phần của Vạn Khoa có biểu hiện bất thường ở trên thị trường, rất nhiều nhà đầu tư đều đang rục rịch, có một làn sóng suy đoán về chứng quyền của Vạn Khoa và dự kiến thứ hai tuần sau thị trường rất có thể sẽ có một bước chuyển lớn.”
Trần Giang Hà vừa trở lại ký túc xá, Lưu Đống Lương đã gấp gáp kéo anh đến trước bàn máy tính, hưng phấn chỉ vào cổ phần chứng quyền Vạn Khoa cho anh xem.
“Ừm hử?”
Trần Giang Hà tập trung nhìn lại, quả thật hướng đi của chứng quyền Vạn Khoa có chút thú vị.
Thực chất chứng quyền rớt thê thảm, Vạn Khoa "bất ngờ tụt lại phía sau" trên thị trường lớn này, các nhà đầu tư và tổ chức đang giảm giá trong thời gian ngắn và việc tận dụng cơ hội để quảng cáo là điều hợp lý.
Nhưng mà Trần Giang Hà lại nhớ rõ, giá cổ phiếu Vạn Khoa bắt đầu ổn định trên thị trường là vào giữa cuối tháng mười, giá cổ phiếu tăng vọt, và giá trị lý thuyết của chứng quyền Vạn Khoa bán cuối cùng đã trở về con số 0. Không có bất kỳ sự kháng cự nào, một số tiền lớn đã bị chôn vùi.
"Giang Hà, tôi dự định kiếm chút tiền để làm một phiếu, cậu cảm thấy thế nào?"
Lưu Đống Lương nhìn Trần Giang Hà, vẻ mặt nghiêm túc trưng cầu ý kiến của anh.
"Nguy hiểm lắm, đừng đụng vào."
Trần Giang Hà cực kỳ quyết đoán dội cho Lưu Đống Lương một gáo nước lạnh, chợt nhấp chuột, nhập mã số trên bàn phím, nhìn giá thị trường cổ phiếu Võ Cương.
“Cậu xem cổ phiếu sắt thép làm gì, mấy ngày giao dịch gần đây rớt giá cũng hơi thảm, chủ lực đều bị bao vây rồi.” Lưu Đống Lương bĩu môi nói.
Trần Giang Hà không lên tiếng, yên lặng nhìn vài phút, lòng bỗng nghi ngờ: Chẳng lẽ thật sự có hiệu ứng cánh bướm? Rõ ràng kiếp trước tầm giữa tháng mười một mới có một trận đảo ngược điên cuồng diễn ra, bây giờ hiển nhiên đã xảy ra sớm hơn.
Trần Giang Hà thậm chí dự cảm được, chứng quyền của Võ Cương rất có khả năng sẽ nhấc lên một đợt gió tanh mưa máu vào thứ ba hoặc thứ tư tuần sau.
“Đây là cơ hội khó có được, phải nghiêm túc nắm chắc.”
Trần Giang Hà thầm hạ quyết tâm, chỉ cần bấm đúng thời điểm, số chip ba mươi lăm nghìn nhân dân tệ trong tay anh ít nhất có thể gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp năm lần!
Trần Giang Hà nhìn chằm chằm đến xuất thần, Lưu Đống Lương có chút buồn bực ghé sát ngồi xuống bên cạnh anh, hít hít mũi, cảm thấy kỳ lạ hỏi một câu: "Hôm nay cậu đi đâu, sao trên người thơm nức vậy?"
------