Ôn Uyển ở Kinh học đường, mỗi lần đều nghiêm túc nghe thầy giảng dạy ở đây, ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng chỉ giảng một chút cơ bản. Nội dung bài giảng chủ yếu là về quốc sách, chính luận, thời sự. Ôn Uyển có thể lí giải, bởi vì đến trường đều là con cháu gia đình danh giá, về cơ bản cũng không cần thi khoa cử, đến lúc đó quyên chút tiền hay gì gì đó, đều có thể vào quan trường như nhau. Cho nên, ở đây, nói thật ra thì cũng là một chút cong quẹo trong quan trường, chủ yếu giảng quan hệ giữa người với người gì gì đó, để cho học sinh nâng cao kiến thức, còn có giao lưu kết bạn. Phải biết rằng, ở cổ đại giao hữu cũng nghĩa là hậu thuẫn khổng lồ sau này.
Ôn Uyển vì sợ người khác nhìn ra sơ hở, ở Kinh học đường tỏ ra rất ngạo mạn. Trừ cùng Yến Kì Hiên nói chuyện, những người khác đều không để ý. Đối với đám tiểu đệ của Yến Kì Hiên, cũng chẳng thèm ngó tới. Cao ngạo cùng với thái độ trong mắt không có ai làm cho người khác rất tức giận. Không nói cả đám La Thủ huân, chính là tất cả thủ hạ của Yến Kì Hiên cũng đều không ưa nàng.
Yến Kì Hiên thì lại thích bộ dạng này của nàng. Những tiểu đệ này nhìn không vừa mắt phong cách của Ôn Uyển, nhưng hiện tại trong mắt bọn hắn địa vị của Ôn Uyển giống như quân sư, mặc dù nhìn không quen nhưng là vẫn tương đối kính nể. Người ta nói vứt là vứt, nhưng trong bụng đã có dự liệu trước, có tư cách vứt a. Ngươi chính là muốn vứt đi cũng vứt không được a.
Vấn đề thầy đưa ra câu hỏi, Đông Thanh mặc dù trông chừng bên cạnh, nhưng dù sao học thức cũng có hạn, không thể nào trả lời ra ý nghĩa toàn vẹn. Ôn Uyển sợ lộ, học Yến Kì Hiên, một chữ cũng không trả lời, giống như cái đầu gỗ đứng ở đó. Khiến cho tiên sinh cảm thán hai câu, không bao giờ gọi đến nàng nữa.
“Giang Thủ Vọng, hôm nay chúng ta tụ họp, ngươi đi cùng chúng ta chứ.” một tiểu đệ thủ hạ của Yến Kì Hiên thử dò xét gọi Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, tiếp tục đi đường của mình, căn bản là không để ý tới hắn. Yến Kì Hiên ở bên cạnh muốn đi, nhưng Ôn Uyển quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia, tràn ngập cảnh cáo. Buổi sáng đã hẹn trở về phải luyện thuật cưỡi ngựa. Yến Kì Hiên có chút lưỡng lự, nếu như đi lại sợ bị tiểu gia hỏa này nói không giữ chữ tín, hắn sau này càng kém hơn một bậc rồi. Trong lúc tiếp xúc Ôn Uyển đã phát hiện tiểu tử này là một người vô cùng để ý thể diện, nếu nói bắt xà nắm bảy tấc, nàng đã bắt được cái nhược điểm này của Yến Kì Hiên rồi. Quả nhiên, Yến Kì Hiên đàng hoàng theo sát Ôn Uyển lên ngựa, về nhà.
Trở về nhà, rửa mặt xong rồi ăn cơm tối, ăn xong điểm tâm, tiếp tục luyện chữ. Ôn Uyển hiện tại ngày ngày đều luyện chữ thảo. Viết cũng rất đẹp, dù sao cũng đã luyện nhiều năm như vậy. Lúc trước nàng ở trong phủ Quận chúa, một ngày luyện ba canh giờ, một canh giờ tay phải thể chữ Nhan, một canh giờ tay trái chữ chính thể, một canh giờ luyện chữ Khải hoặc là hoa mai chữ tiểu triện. Dĩ nhiên, buổi sáng cùng buổi tối đều chia ra luyện. Bốn năm nay, coi như có chút thành tích.
Yến Kì Hiên sở dĩ có thể trở thành lão Đại, phía dưới dẫn dắt nhất bang tiểu huynh đệ. Đó là bởi vì hắn ra tay hào phóng. Nhưng bây giờ, đã đến một tháng, cũng không có theo chân bọn họ cùng chơi đùa nữa. Tự nhiên, rất nhiều người kìm nén không được rồi.
“Phất Khê, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi. Ta mời.” Ôn Uyển nhìn bộ dạng hắn hết sức phấn khởi, biết chắc là đi cùng mấy tên quần áo lụa là. Nên không có hứng thú. Rất dứt khoát cự tuyệt.
Nếu như có thể, nàng dĩ nhiên cũng muốn thể nghiệm một chút cuộc sống quần áo lụa là. Nhưng mà tính tình bẩm sinh không cho phép a!
Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển không đi, cũng không còn hứng thú nữa. Phụ vương đã nói, ngày nào biểu đệ còn ở đây, hắn cũng phải ở bên cạnh biểu đệ, không cho phép tách ra. Nếu không, hắn không chỉ một đồng tiền tiêu vặt cũng không có, còn phải đến quỳ từ đường, hắn lần trước đã phải quỳ rồi, ở trong đó vừa rét vừa lạnh lẽo, mỗi ngày còn chỉ được một cái bánh bao một chén nước, đói chết hắn. Hắn tin tưởng phụ vương nói được làm được. Tái phạm, có thể bị quỳ ba tháng. Hoàn cảnh đó con người sao có thể sống được. Cho nên đành phải coi như không có gì.
Ôn Uyển hỏi Đông Thanh gần đây có tin đồn gì không. Đông Thanh nhìn Ôn Uyển, chần chờ thật lâu, Ôn Uyển rất kinh ngạc, hỏi” có gì liền nói, ấp a ấp úng làm cái gì?” Đông Thanh hiểu được thần ngữ” công tử, ngươi còn nhớ rõ Đông Chính Vi kia không? Lúc này mới một tháng, liền từ đệ nhất bộ khoái trong kinh thành, biến thành đào phạm rồi.”
Tin đồn này không tệ, đoán chừng phải có sự kiện quan trọng phát sinh. Đông Thanh thấy vậy tiếp tục nói” Nhắc tới cũng kỳ quái, ngày đó vẫn tốt. Nhưng sao gần đây lại đồn đãi Đông Chính Vi trên mặt thì chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng thật ra bên trong lại gian ác vô cùng. Nghe nói còn quấy nhiễu không ít cô nương nhà lành. Lần này hắn trộm bảo vật Thiên trang Nhật của La Lục lão gia, bị phát hiện nên sự việc mới bại lộ. Ngươi nói, lần trước ta còn khen ngợi hắn. Nào biết đâu rằng, lúc này mới một tháng, nhìn người thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Ôn Uyển trong mắt hiện lên nghi ngờ, ánh mắt của nàng không đến nỗi tồi như vậy chứ, người nọ thoạt nhìn hẳn không phải người gian ác! Tại sao lại như vậy chứ, có điều rất nhanh bỏ qua không để ý tới. Quản hắn khỉ gió có nguyên nhân bên trong hay không, lại không quan hệ tới mình. Tin đồn, chẳng qua là để ình nghe ngóng một chút tin tức mà thôi.
Ôn Uyển thỉnh thoảng cũng sẽ đến trường, nàng đi học, hoàn toàn là có lệ thôi. Ngày thường đều ở trong phủ luyện cưỡi ngựa, còn học bắn cung, rãnh rỗi có thể đi dạo phố xá. Ngồi trong quán trà, nghe mọi người nói Bát Quái, cũng rất thú vị .
Bởi vì lượng vận động lớn, Ôn Uyển mỗi ngày cũng phải ăn ba bát cơm đầy. Một lần lúc ăn cơm, Ôn Uyển ăn ba chén rưỡi, Thuần Vương nhìn đại dạ dày Ôn Uyển, mặc dù hắn đã sớm biết, nhưng vẫn là không nhịn được khẽ cười nói” Thủ Vọng a, ta thật sợ cháu đem nhà ta ăn hết a!”
Ôn Uyển không có để ý tới hắn, chẳng qua là nhìn lại Yến Kì Hiên đang thêm cơm. Thuần Vương nhìn con mình cũng ăn ba chén, Thuần Vương rất là đắc ý. Nhi tử có thể ăn là phúc khí a. đầu bếp nữ nói, gần đây thế tử Gia dễ hầu hạ hơn nhiều, ăn được nhiều cơm, cũng không còn bắt bẻ như trước nữa. Hơn nữa, Yến Kì Hiên trừ buổi sáng không cùng Ôn Uyển chạy bộ, vì hắn sống chết không muốn, thì những lúc khác, chỉ cần hắn ở trong phủ, căn bản cũng là cùng Ôn Uyển làm việc.
Ngày hôm đó, Kinh học đường một tháng một lần tổ chức tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung. Yến Kì Hiên rất khổ não, tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của hắn cũng không tệ lắm, nhưng đụng với La Thủ Huân tinh thông cỡi ngựa bắn cung này, đó chính là chỉ có thể xếp phía sau rồi. Mỗi lần tranh tài trước kia Yến Kì Hiên đều thua. Cho tới bây giờ cũng không có thắng qua. Lần này như thế nào cũng không thể thua quá khó nhìn. Bằng không ở trước mặt cục than đen, hắn thật là mất mặt.
Ngày hôm đó, Trang phục Yến Kì Hiên đổi mới hoàn toàn, đầu đội khôi giáp, mặc áo lông chồn màu tím, dưới chân đeo giầy da đồng đen, tay cầm một cây roi da màu bạc. Vốn là tướng mạo tuấn tú như Phan An, lúc này tư thế oai hùng hiên ngang, thấy vậy ánh mắt Ôn Uyển đều thẳng sáng lên.
“Phất Khê, đây là ý gì?” Đông Thanh cúi đầu, không dám lập tức nói tiếp.
Một hồi bận rộn ở bên cạnh nói: “Thế tử Gia, công tử nhà ta nói, ngươi tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, nhất định có thể thắng. Hắn ủng hộ ngươi, tiểu nhân cũng tin tưởng thế tử Gia.”
Yến Kì Hiên vừa nghe Ôn Uyển nói…, cười đến đặc biệt vui vẻ. Khí thế hùng dũng oai vệ đột ngột tăng cao, tràn đầy lòng tin đến sân luyện tập. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh, người này, luôn là bẻ cong ý của mình. Có điều, thấy hắn coi trọng lần tranh tài này như vậy, lần này liền theo hắn.
“Công tử a, ngươi sau này có thể không cần bắt ta biểu đạt lời như vậy nha! Nếu như bị thế tử biết, nô tài nhất định rơi vào thảm cảnh đi.” Đông Thanh vẻ mặt đưa đám. Thực ra ý của Ôn Uyển là nói Yến Kì Hiên lớn lên thật xinh đẹp, không cần thi cưỡi ngựa, cứ thi sắc đẹp thì coi như thắng rồi .
Ôn Uyển ra dấu mấy cái, ý là, hắn không vui thì ngươi cũng đừng có nói, dựa theo đó mà nói là được. Ta lại không bắt nhất định phải nói y như ta biểu đạt. Đông Thanh cúi đầu, cười cười, hắn muốn chính là câu này. Bên này Ôn Uyển vội vàng đuổi theo, đi theo Yến Kì Hiên đến nơi so tài.
“”Hừ, hôm nay, ngươi vẫn là phải bại dưới tay ta.” La Thủ Huân vô cùng kiêu ngạo, tràn đầy tự tin, cả người đều tản ra một ánh hào quang.
“”Hừ, ai chết trong tay ai, bây giờ còn cũng chưa biết.” Yến Kì Hiên mặc dù biết phần thắng không lớn, nhưng lúc này không chịu thua, thái độ tràn đầy tự tin, vẫn khiến cho Ôn Uyển rất bội phục.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, cũng là ngẩn ra, đây, chẳng lẽ chính là thứ mà Thuần Vương nói, mình thiếu cái này, ngạo khí cùng tự tin. Mình cũng không đem mình trở thành Quận chúa, thì những người khác, làm thế nào lại coi ngươi là Quận chúa, là Quận chúa hoàng gia cao cao tại thượng tôn quý vô cùng đây!
“Các hạ chính là Giang gia tài tử Giang Thủ Vọng của Giang Nam vọng tộc, Giang công tử?” thanh âm tươi mát chứa trong đó ánh sáng rực rỡ của một thiếu niên nhẹ nhàng hỏi Ôn Uyển.
Ôn Uyển quay đầu nhìn hắn một cái”trong lòng than thở một tiếng, hảo một cái thiếu niên lang. Vừa nhìn toàn thân phong thái của người trí thức, cũng biết là một thiếu niên có tài học. Khiến cho Ôn Uyển khen ngợi chính là, thiếu niên này còn là một người nội liễm không kiêu ngạo, khiêm tốn ôn hòa. Ấn tượng đầu tiên Ôn Uyển đối với thiếu niên này vô cùng tốt. Trong lòng suy nghĩ đây là con nhà ai a. Nuôi dạy được tốt như vậy .
“Xin chào, ta là Tào Tụng, là bằng hữu của Thủ Huân. Ngươi ra câu đối kia rất có ý nghĩa. Chúng ta có thể làm bằng hữu không? Ta rất muốn kết giao với ngươi.” Tào Tụng rất khiêm tốn nói .
Ôn Uyển trong lòng sửng sốt, này thật đúng là, đúng lúc a! Biết là Tào Tụng, tự nhiên là phải chăm chỉ cẩn thận đánh giá một phen, Tào Tụng so với nàng lớn hơn ba tuổi, năm nay tuổi mụ mười bốn, chiều cao khoản 1m62, mặc trường bào xanh lục. Ôn Uyển thấy Tào tụng trước mắt, liền nhớ tới một câu ngạn ngữ, quân tử Như Ngọc, Minh Ngọc như thủy.
Nhìn Tào tụng như vậy, Ôn Uyển vẫn là rất hài lòng . Cũng hiểu ông ngoại hoàng đế tại sao lại để ý Tào tụng này rồi. Mặt mũi không nói, tướng mạo này lớn lên tuyệt đối có bản lĩnh; tài năng học vấn đã sớm rạng danh, Ôn Uyển sớm có nghe nói, chính là thái độ đối nhân xử thế này, cũng cực kỳ không tệ . Ít nhất Ôn Uyển nhìn ra được, hắn là chân thành hi vọng cùng mình làm bằng hữu.
Thiếu niên này vừa nhìn đúng là ưu tú. Tài hoa cùng thái độ thấy đều tốt, cũng không biết tính tình như thế nào. Ánh mắt của ông ngoại thật đúng là không tệ, có điều, Ôn Uyển đánh giá nhưng cầu mong vạn lần không cần giống người cha hờ kia của nàng, là một quả hồng mềm, nghe nữ nhân nói, bị người bên cạnh nói hai câu tâm tư liền lay động. Nếu như phẩm đức tốt, cũng là tâm tư chính trực. Tào Tụng kia bất kể tướng mạo, tài học, nhân phẩm, đều là số một.
Phải, ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt, bây giờ nhìn không tệ, có thể suy nghĩ, nếu là phẩm tính không tồi, cũng không phải là bên tai mềm, trong lòng còn chưa có ai. Vậy chờ đủ mười lăm tuổi, hãy nói cùng hoàng đế ông ngoại một chút, dù sao đến lúc đó cũng phải lập gia đình. Cổ đại này cũng là mù cưới câm gả, rất nhiều người cũng đều trước hôn nhân không cho hai bên gặp mặt, sau mười tám tuổi không lấy chồng, cha mẹ còn phải nhận tội, dù sao nàng nhất định phải lập gia đình rồi. Gả cho ai cũng là gả, gả một người thuận mắt tính tình ôn hòa, thì không tệ.
Đến lúc đó gả được rồi , cùng nhau du sơn ngoạn thủy cũng là không tệ
Đoán chừng Ôn Uyển làm sao cũng không nghĩ tới, ở trong lòng hoàng đế, ở trong mắt Trịnh vương cùng thuần Vương, nàng thật ra thì đã chân chính được đeo lên hai chữ hoàng gia này rồi.
Ôn Uyển thấy Tào tụng ưu tú như vậy, trong lòng cũng dần hiện ra một cái nghi vấn. Chính là lúc cầu hôn đó, bởi vì nàng và hoàng đế là người một nhà, tự nhiên hướng về phía nàng, này có thể lý giải. Nhưng mà Tào Căn, thân là Hộ bộ Thượng thư, đây cũng là thiên quan a ( cách nói cận thần của vua, lục bộ Thượng Thư cũng được coi là như vậy ) tại sao phải sớm như vậy liền hướng vào nàng đây? Trong đó nếu mà không có tin vịt, đánh chết nàng cũng không tin. Nàng cũng không tự tin đến mức đó, tự tin nàng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Tại sao phải để cho Tào Căn rõ ràng biết nàng có bệnh, có thể ảnh hưởng con nối dòng sau này, còn có thể chủ động tới cửa cầu hôn. Cũng không biết Tào Căn đang tính toán gì. Nói không chừng, thật muốn cùng Triệu vương bọn họ dựng lên quan hệ, vậy hắn thật xui xẻo rồi. Thôi, hiện tại có thể tạm thời không suy nghĩ, nhưng chuyện qua rồi, nhất định phải thật tình đối đãi. Nếu không, đến lúc đó lại xảy ra đại phiền toái . Nàng cũng không muốn cả đời bị phiền toái quấn thân.
Còn nữa, người như vậy, một loại là cực kỳ thông minh . Gặp một lần hai lần có thể không phát hiện được. Nhưng muốn thật làm bằng hữu, thời gian dài, nhất định sẽ bị hắn nhìn ra đầu mối. Mình đi ra ngoài thông khí một năm cũng không dễ dàng, vẫn không nên mạo hiểm.
Ở trong nháy mắt, Ôn Uyển cân nhắc ích lợi được mất, ra sức giật giật lỗ mũi, một bộ dạng không ưa, hướng về phía Tào tụng lãnh đạm nói một câu” không có hứng thú.” Mấy tiểu tử đi theo bên cạnh Tào Tụng, đoán chừng là người hâm mộ, vô cùng tức giận” Ngươi có gì hay, ngươi nghĩ mình là ai, không phải chỉ ra được một câu đối, liền thật cho là mình là thiếu niên thiên tài. Một cái bao hắc tử, không, phải là một cục than đen.”
Ôn Uyển nghe thấy bọn họ giáng chức mình như vậy, trong lòng có chút tức giận. Lạnh lùng càn quét đi qua, ánh mắt âm lãnh rất là kinh khủng. Khiến mấy tiểu tử tầm mười ba mười bốn tuổi này vừa đụng ánh mắt có lực sát thương cực mạnh kia của nàng, tất cả đều rụt lại.
Tào Tụng nhìn bóng lưng Ôn Uyển, có chút thất vọng, thật ra thì hắn thật lòng muốn cùng Giang Thủ Vọng làm bằng hữu. Có thể tìm tới một bằng hữu chí thú tương đồng, học vấn tương đối, là một việc vô cùng khó khăn, cũng cần có duyên phận.
“Thủ Huân, Giang công tử này rốt cuộc là người nào? Sao ta thấy hình như hắn biết ta, cứ một mực đánh giá ta thế?” Tào Tụng thấy đám người sau khi đi, nhẹ giọng hỏi.
La Thủ huân lắc đầu, cao giọng nói ” không thể nào a, ta cố ý phái người đi tìm hiểu qua. Giang Thủ Vọng năm nay mười tuổi, phụ mẫu đều mất, đến giờ chỉ còn một muội muội. Ở nhà sống không được, chỉ đành phải nương tựa một người cô cùng gia tộc, chính là Thuần Vương Phi, nghe nói vô cùng tài hoa. Trước kia chưa từng đến kinh thành . Có điều, tên kia nhìn rất ngạo mạn, so với Doãn Hữu Hi kia còn ngạo hơn.”
Tào Tụng cười nói: “Giang công tử cho dù kiêu ngạo, cũng là có tư cách. Ta thấy tài năng và học vấn của hắn vô cùng xuất sắc, ngươi cũng đừng theo chân bọn họ náo loạn. Nếu như có cơ hội, ta còn muốn cùng hắn làm bằng hữu đây!” Có thể tìm tới một người hứng thú tương đầu, tài tình tương cận, là vô cùng khó khăn . Trong kinh thành cũng có rất nhiều người có danh tiếng bên ngoài, nhưng phần lớn cũng là thổi ra , mà không có chân tài thật học. Nhưng vị Giang công tử này không giống vậy, hắn nhìn ra được tài tình nhất định là nhất đẳng.