Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 78: Trấn Quốc Công phủ nội đấu

Ôn Uyển nhận được tin tức, lông mày cũng không nhíu một cái nào. Chẳng qua là đối với những người đang nhao nhao nghị luận bên ngoài, lại có chút buồn cười. Đoán chừng lúc này, việc này sẽ khơi ra phong ba sóng gió không nhỏ.

Ngược lại khi Thuần Vương biết được tin tức, lập tức gọi nàng đến hỏi ” Là cháu ở giữa xuất lực để Trịnh Vương gia đi Tầm Dương tìm Trần Bá Thanh đúng không.” Đây cũng quá trùng hợp mà, ngày đó nàng vừa đi gặp Trịnh Vương, không đến một lúc liền truyền ra tin Trịnh Vương vào Hoàng Cung. Sau đó hắn lại rất nhanh chóng mà rời Kinh thành đến Tầm Dương rồi.

Ôn Uyển ngược lại cũng không giấu diếm Thuần Vương. Chủ yếu là do động tác của Trịnh Vương quá nhanh , cấp tốc như vậy, thì cho dù nàng không thừa nhận cũng không có ai tin nữa. Cho nên, Ôn Uyển đã vô cùng kinh ngạc nhìn Thuần Vương, nghiêng đầu khó hiểu hỏi, có vấn đề gì ư? Không phải là mời một phụ tá thôi sao? Sao lại còn phản ứng lớn như vậy chứ.

Lần trước cậu Trịnh Vương cũng rất hoảng hốt, lúc này Thuần Vương cũng hoảng hốt giống như thế. Ôn Uyển hỏi, vị Trần Bá Thanh tiên sinh này rất lợi hại có phải không? Nàng cho người đi nghe ngóng, cũng chưa nghe nói qua cái đại danh Trần Bá Thanh này a! Nói cách khác, là không có tên tuổi gì a! Thế tại sao một người rồi hai người, cũng đều kích động như thế chứ.

Thuần Vương nhìn thấy Ôn Uyển mặt lộ ra vẻ một bộ dạng khó hiểu, dở khóc dở cười “Trần Bá Thanh, tự Dật Thiếu, được ca ngợi là Tiểu Gia Cát. Vậy cháu nói hắn có lợi hại hay không?”

Dật Thiếu tiên sinh, Ôn Uyển lúc trước có nghe Lão sư nhắc đến, là một người bạn chí cốt tâm giao của người. Cũng thích ngao du khắp nơi, còn nói chờ có cơ hội sẽ cho nàng gặp mặt. Nhưng mà nàng thật sự là không biết, chính là vị Trần Bá Thanh này, còn có danh xưng là Gia Cát. Ôn Uyển xấu hổ. Nàng thật là ếch ngồi đáy giếng kiến thức nông cạn a! Xem ra, những thứ nàng cần học, cần hiểu còn rất nhiều a.

Thuần Vương kỳ quái hỏi ” Làm sao mà cháu lại có quan hệ với vị Dật Thiếu tiên sinh này thế ? Thế nhưng lại có thế nói khiến hắn lay động, Ôn Uyển, cháu thực sự là không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì liền dọa chết người mà.”

Vai diễn Ôn Uyển nắm chắc nhất, chính là giả ngu. Lúc này, chẳng phải lại có thể dùng tới rồi sao. Thuần Vương rẽ tới rẽ lui, cũng không tìm ra một chút đầu mối nào. Tự mình đi điều tra, cũng tra không ra bất luận manh mối nào. Thuần Vương muốn hôn mê rồi mà. Cái nha đầu này, mạng lưới tin tức này của nàng làm sao mà thành lập được, làm sao mà ngay cả hắn cũng không biết chứ. Phải biết là lúc này thế nhưng nàng đang ở trong Vương phủ của hắn nha!

Hắn định đi điều tra thật kỹ, suy nghĩ một chút, thấy vẫn không nên mạo hiểm. Lúc này, nàng đã ở giữa sự quan sát điều tra của người khác rồi! Ngươi nghĩ xem. Chân trước nàng vừa mới đi phủ Trịnh Vương, chân sau Trịnh Vương liền vào Hoàng cung xin Hoàng Đế thánh chỉ ra Kinh thành. Vốn đã khiến cho người ta hoài nghi một hai rồi. Lúc này chính bản thân hắn lại đi điều tra Vương Phủ của mình, chẳng phải là có thể nổi lên nghi ngờ sao.

Điều Thuần Vương nghĩ đến không sai, Triệu Vương đúng thật là nghi ngờ đến hắn. Nhưng mà Trang tiên sinh cũng lại phủ định. Rất đơn giản. Vì nếu có phụ tá lợi hại như vậy, Thuần Vương không thể nào đề cử cho Trịnh Vương được. Khi đó tuyệt đối khẳng định là để lại cho bản thân mình dùng. Nói cách khác. Là Thuần Vương cũng không có mặt mũi lớn như vậy.

Mấy ngày sau, Trịnh Vương trở về kinh thành. Ôn Uyển không biết quá trình, nhưng nàng biết rõ, cậu Trịnh Vương đã mời được vị Trần tiên sinh kia trở về. Không có gì rầm rộ. Nhưng mà Trần Bá Thanh kia đến, lại mang đến cho Trịnh Vương không ít phần mong đợi. Mà khi Trần Bá Thanh đến phủ Trịnh Vương thì ngược lại chỉ ru rú trong nhà, căn bản là không lộ diện trước mặt người ngoài.

Tô Tương nhận được tin tức, nặng nặng nề nề mà thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, Trịnh Vương hôm nay lại có thêm một cánh tay. Để cho thực lực của một phe bọn họ tăng lên nhiều. Bất quá tướng gia cũng vô cùng nghi ngờ chuyện này. Hắn cũng phái người đi điều tra tin tức, nhưng mà cái tin tức gì cũng không có.

Triệu Vương không chỉ hoài nghi Thuần Vương, cũng đồng dạng hoài nghi Tống Lạc Dương. Cũng đã điều tra ra Tống Lạc Dương lúc trước đó có thư từ qua lại với Trần Bá Thanh. Nhưng mà những người danh sĩ này có một chút thư từ qua lại cũng là chuyện thật bình thường, lại không tìm được dấu vết hắn lui tới cùng Trịnh Vương. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Tống Lạc Dương căn bản không có ở kinh thành, phần lớn thời gian đều ở thôn trang của Ôn Uyển trồng lương thực. Hắn cũng không có một chút dính líu nào cùng Trịnh Vương. Nếu nói có liên kết với nhau. Cũng chỉ có một mình Ôn Uyển. Đáng tiếc Ôn Uyển bây giờ còn đang dưỡng bệnh ở thôn trang. Cộng thêm Tống Lạc Dương lại chưa từng đưa thư đến Trịnh Vương phủ, nói hắn làm trung gian giới thiệu cho Trịnh Vương, thì có chút gượng ép.

Triệu Vương cùng Trang tiên sinh cho dù có nghĩ vỡ đầu. Cũng không nghĩ ra được người ở chính giữa giật dây, thế nhưng là người bọn hắn gạt bỏ ra ngoài đầu tiên.

Trần Bá Thanh đến. Thật ra khiến cho phái thanh lưu có chút khuynh hướng nghiêng về Trịnh Vương. Về những mặt khác, cũng ảnh hưởng không lớn. Hơn nữa Trịnh Vương xử sự cũng không có gì thay đổi. Vẫn cẩn thận làm việc giống như ngày trước.

Một hồi đã đến thượng tuần tháng chín, Kinh Học Đường khai giảng.

“Phất Khê, Phất Khê ngươi đã đến rồi, lúc này mới hai tháng ta không gặp ngươi, đại danh của ngươi, ai cũng đều biết rồi a!” Một mình La Thủ Huân bước thật dài như là muốn xông lên, muốn nhiệt tình ôm chầm lấy Ôn Uyển. Yến Kỳ Hiên nhanh tay lẹ mắt, kéo Ôn Uyển ra, khiến cho La Thủ Huân chụp hụt mà bị vồ ếch, cũng may La Thủ Huân hãm lại kịp thời, nếu không thì phải ngã chổng vó như chó ăn phân rồi.

“Cũng mới chỉ hai tháng không gặp, không cần làm khoa trương như vậy. Làm sao, mùa hè này trải qua như thế nào? Ngươi chạy đi Giang Nam phong lưu khoái hoạt chứ gì. Nơi đó nhiều mỹ nhân, có đi dạo với mỹ nhân cùng quê Giang Nam hay không, mang về đây mấy mỹ nhân vậy a!” Yến Kỳ Hiên cười nhạo.

“Ngươi nói đúng là không phải tiếng người mà. Ta đi phong lưu khoái hoạt ở đâu chứ, là do sản nghiệp ở Giang Nam nhà ta xảy ra một chút chuyện, cha ta nói muốn ta lịch luyện [lịch lãm rèn luyện], phái ta xuống đó xử lý. Hay thật, Đông gia chúng ta thu sáu thành tiền thuê, những tên quản sự kia vậy mà còn tăng thêm vào một thành khác. Khiến ta tức giận muốn chết. Còn có nhưng tên cẩu nô tài kia, cửa hàng rõ ràng có lợi nhuận thu vào, khi giao cho chúng ta thì đều là lỗ vốn.” La Thủ Huân hùng hùng hổ hổ.

“Vậy ngươi xử lý như thế nào rồi?” Yến Kỳ Hiên rất hứng thú hỏi .

“Xử lý thế nào đây, đều giết hết toàn bộ rồi. Mấy tên nô tài phản chủ này. Khiến cho chúng ta đeo trên lưng thanh danh không ra gì như thế, thật sự là đáng hận.” La Thủ Huân vô cùng căm tức.

“Nhưng mà ta nghe nói, Quốc Công phủ của các ngươi rất loạn, phân chia mấy phe phái. Lục bá kia của ngươi, đúng là rất nổi tiếng ở kinh thành nha. Ngươi thật đánh giết những kẻ kia rồi sao.” Yến Kỳ Hiên cười nhạo.

“Đương nhiên là thật, nói dối cái này thì có gì hay chứ.” La Thủ Huân sắc mặt bất thiện. Tên gia hỏa này, hắn ỷ vào chỉ có hắn là hậu duệ dòng giống độc đinh trong Thuần Vương phủ, đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng. Ôn Uyển nhìn trên mặt La Thủ Huân không được tự nhiên, suy đoán tranh đấu trong nhà bọn họ đã đến trình độ quyết liệt rồi.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói đến tâm tình sẽ không tốt.” Nhìn bộ dáng này của hắn, Yến Kỳ Hiên vốn còn muốn chọc thêm vào vài câu, nhưng nhìn thần sắc không đồng ý của Ôn Uyển, liền không nói thêm gì nữa.

“Nói ra cho bọn ta nghe, nén ở trong lòng cũng khó chịu. Chúng ta cũng sẽ không nói ra ngoài những gì ngươi nói, đương nhiên, nếu ngươi không tin tưởng chúng ta, cho rằng chúng ta sẽ để lộ bí mật ra, thì coi như xong.” Ôn Uyển vô tình nói.

La Thủ Huân thở dài một hơi nói ” Các ngươi là huynh đệ của ta, cũng không phải là người nhiều chuyện, ta đâu có lo các ngươi sẽ nói ra ngoài chứ. Chẳng qua là chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Các ngươi đã muốn nghe, nói cho các ngươi biết cũng không sao. Lục bá kia của ta. Khụ, những cửa hiệu bị thâm hụt kia, đều có bóng dáng của hắn.”

Ôn Uyển rất kỳ quái hỏi “Vì không có bạc sao? Không thể a?”

La Thủ Huân lắc đầu nói “Hắn là cậu ruột của Triệu Vương, làm sao lại không có bạc được. Đơn giản là muốn đục rỗng Quốc Công phủ, khoét rỗng hết của chúng ta. Trong những năm này, bên ngoài chúng ta là mẫu gia của Triệu Vương phủ. Nhưng trên thực tế, mẫu gia chỉ là Lục phòng La gia, cũng không phải là Trấn Quốc Công phủ. Cha ta vẫn luôn muốn tách bọn họ ra ngoài, nhưng mà, bên trên có Hiền Phi đè ép. Lại có Triệu Vương ân uy tịnh thi [đồng thời sử dụng ân huệ cùng uy nghiêm], trong nhà còn có một lão thái thái động một chút là nói muốn kiện cha ta ngỗ nghịch bất hiếu. Ta xem các ngươi như huynh đệ, nên mới nói. Chứ ở bên ngoài, còn phải giả làm một nhà thân thiết đấy.”

Ôn Uyển gật đầu, Yến Kỳ Hiên cũng gật đầu “Ngươi yên tâm đi. Ta và Phất Khê cũng không phải là người nhiều chuyện. Nghe xong thì quên rồi. Bất quá, làm sao ta dường như lại nghe nói, hai vị ca ca, còn có đệ đệ bây giờ đang ngã bệnh của ngươi, đều có bàn tay mờ ám của La Lục lão gia .”

La Thủ Huân cũng không hoài nghi Yến Kỳ Hiên có ý đồ gì khác, những thủ đoạn dơ bẩn của thế gia vọng tộc này, thân là Thế tử trong Vương phủ. Thế nào cũng đã nghe nói rồi “Phụ thân và nương ta cũng hoài nghi như thế. Nhưng mà lại không có chứng cớ. Coi như ta mạng lớn. Mẫu thân vừa phát hiện biểu hiện của ta không đúng, lập tức đưa ta đến nhà ông ngoại ở Tây Bắc. Mãi cho đến tám tuổi mới trở về. Ôi, ta cũng rất buồn phiền a, vạn nhất Triệu Vương thực sự lên ngôi, tình cảnh của chúng ta lại càng khó khăn không chịu nổi. Những năm này, phụ thân và nương ta, vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên, khi ta thích luyện võ nghệ, không thích viết văn bọn họ cũng hết sức vui mừng. Cũng không oán trách lấy một tiếng nào. Ta có võ nghệ, ít nhất có thể bảo vệ bản thân mình mà.”

Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, xem ra. La gia tranh đấu, so với tưởng tượng của nàng còn muốn kịch liệt hơn một chút. Nói cách khác. Đại phòng La gia, thật ra vẫn luôn luôn kiêng kỵ Lục phòng, không, phải là liên tục đề phòng Lục phòng, thậm chí là ghi hận Lục phòng mới đúng. Giết hại nhiều đích tử của Đại Phòng, ngay cả ca ca ruột thịt của mình cũng đều hạ độc thủ, còn hại mấy đích tử đều mất mạng, đoán chừng người hận La Lục lão gia nhất, phải là La Quốc Công Gia. Nhiều năm như vậy, có thể giữ được bị trí Quốc Công Gia, còn có thể khiến cho La Thủ Huân sống lại dưới nhiều âm mưu ám toán như vậy, xem ra, với Trấn Quốc Công Gia thanh danh bên ngoài không được hiển hách này, hắn cũng không vô năng giống như ban đầu nàng đã nghĩ. Nếu không, sớm đã bị bọn họ hại chết. Thậm chí ngay cả tước vị cũng bị đoạt mất. Ừ, tin tức này, đối với nàng mà nói là một tin tức tốt vô cùng. Chờ sau này, lại từ từ có thêm nhiều tư liệu hiếm có. Biết đâu, tương lai sẽ có tác dụng lớn.

Yến Kỳ Hiên nghe đến đó, trong lòng có chút buồn bã “Năm đó ta cũng vì như thế mà thiếu chút nữa mất mạng. Cũng may vận khí ta tốt. Được rồi, không nói đến việc này nữa. Nói việc này chỉ phiền lòng thôi.”

Ôn Uyển nén cười, chỉ bằng cái tướng mạo này của hắn thôi, không mất mạng, nhưng số mệnh tuyệt đối là phải làm Tiểu quan rồi. Mặc dù nghĩ nghĩ như vậy, nhưng Ôn Uyển cũng chỉ là có hứng thú hung ác thế thôi. Cũng chỉ tự nghĩ trong lòng, nếu như nói ra ngoài thì nàng tuyệt đối sẽ bị hắn đánh nhừ tử nha.

La Thủ Huân cũng muốn nói đến đề tài này lắm, nói ra thì rất nặng nề. Cười chuyển đề tài, vỗ bả vai Ôn Uyển, Ôn Uyển phản ứng thật nhanh, thoáng một cái liền tránh ra. Cái tên đại man ngưu này [đầu to dã man kiêu ngạo này] ra tay không biết nặng nhẹ đâu, vỗ một cái thì nhất định phải đau đến nửa ngày mất.

Ôn Uyển nghe xong rất kỳ quái mà hỏi ” Nhà ông ngoại của ngươi? Có phải là rất lợi hại không?”

Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, cảm thấy Ôn Uyển đúng là ngu ngốc “Ông ngoại của La Thủ Huân, chính là Chinh Thiệu Tướng quân tài năng của triều đình ta đóng quân ở biên quan năm đó. Đáng tiếc sau này lại bị thương, không thể đánh trận nữa. Càng đáng tiếc hơn chính là…ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi.”

La Thủ Huân cười khổ nói “Ông ngoại của ta qua đời chính vào năm ta tám tuổi đó. Ta ở bên nhà ông ngoại, có mặt ông ngoại ta, những thủ đoạn mánh khóe quỷ quái kia cũng không dùng trên người ta được. Nếu như ông ngoại của ta không sớm mất, nương ta còn muốn đưa thêm đệ đệ của ta tới Tây Bắc nữa. Nếu như vậy, đệ đệ của ta cũng sẽ không. . . . . .”

Nói cách khác, hiện tại nhà ông ngoại của La Thủ Huân, thật ra đã coi như suy tàn rồi. Khó trách Trấn Quốc Công Gia có thể đứng vững ở vị trí Quốc Công Gia, thì ra là trước kia có một vị nhạc phụ dũng mãnh. Đáng tiếc, có thể là do bị suy tàn rồi, nên tư liệu ở bên đó mà Ôn Uyển muốn có chỉ lác đác vài nét, không được rõ ràng lắm.

Yến Kỳ Hiên thấy bộ dạng La Thủ Huân, vội nói “Được rồi, không kể chuyện này nữa. Kể vài chuyện vui vẻ đi .”

La Thủ Huân đang có ý đó, gật đầu nói “Ngày mốt là hội thi thơ mỗi năm tổ chức một lần, Phất Khê, ngươi nhất định phải đi đó.”

“Không đi.” Ôn Uyển kiên quyết cự tuyệt. Thi từ của nàng phần lớn đều là đạo văn, nhưng dưới tình huống bình thường, nàng chưa hề đi đạo văn, vì nàng không muốn làm đại Vương đạo văn.

“Phần thưởng là một cây đàn cổ, nói là Cửu Tiêu Hoàn Bội của Đường triều. Mặt khác, còn có một vạn lượng tiền thưởng.” La Thủ Huân có chút nhớ nhung, một vạn lượng bạc a.

“Không đi, ta mới không thèm đi tham gia cái hội thi thơ tán dóc quái quỷ gì đó. Bất quá, đến lúc đó có thể đi xem náo nhiệt một chút, cũng không tệ .” Yến Kỳ Hiên mới không cần đi. Ghét nhất là những người mắt cao hơn trời kia, mỗi lần cũng đều không dùng mắt mà nhìn hắn, dường như hắn chính là phế vật chỉ biết ăn cơm không biết làm gì cả. Nhìn thấy thế hắn lại căm tức.

“Cho dù ngươi muốn đi xem, cũng đi không được đâu. Muốn vào đó, nhất định phải có thiếp mời, có tiền cũng kiếm không ra đâu. Ngay cả ta kiếm đến lần thứ ba, cũng không có được thiếp mời.” La Thủ Huân đả kích Yến Kỳ Hiên.

“Thiếp mời?” Ôn Uyển buồn bực. Nhìn ánh mắt La Thủ Huân sáng lên, chẳng lẽ có quan hệ với nàng sao?

La Thủ Huân kéo dài một chút nói ” Còn chưa hết đâu, một bàn lớn chỉ có một tờ thiếp mời. Có điều chi phí ột bàn là một trăm lượng. Nhưng nếu một bàn đủ bốn người ngồi. Vậy thì chia ra mỗi người chịu hai mươi lăm lượng.”

Ôn Uyển nghe xong thì không quan tâm nữa. Một trăm lượng, chỉ để đi liếc mắt nhìn cái hội thi thơ không có chút giá trị kia, đầu óc của nàng còn chưa có bị nước vào nha, đã có tiền thì không bằng đi đến phố Nam tát tiền đi, như thế còn khiến cho nàng thoải mái hơn. Hơn nữa, còn có thể giúp đỡ người khác một tý. Làm gì lại muốn làm cái chuyện nhàm chán kia chứ. Nàng lại không giống như La Thủ Huân, đối với những kẻ tài tử kia, cũng không có cảm tình gì cả. Trong ấn tượng của Ôn Uyển, những kẻ gọi là tài tử, tất cả đều là người ỷ thế tự ình rất cao. Ôn Uyển đối với điều đó rất chán ghét. Mặc dù nói ở cái xã hội này chỉ có người đọc sách cao quý, còn tất cả đều là hạ phẩm. Nhưng mà nàng vẫn cứ nhìn không vừa mắt. Thành tích sáng tác ra những tác phẩm trước kia của nàng, đều là vì nàng có mục đích, bằng không, nàng mới không thèm cái danh tiếng kia đâu.

La Thủ Huân lại liếm môi nói ” Phất Khê, ta hỏi thăm được rồi, bọn họ cũng sẽ phát một thiếp mời cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải gọi chúng ta đi. Để ta đi mở mang kiến thức a!” Ôn Uyển rất dứt khoát mà lắc đầu, dù có thiếp mời cũng không đi, quá lãng phí tiền của mà.

La Thủ Huân nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, mừng rỡ nói “Ta ra tiền, chỉ cần ngươi có thiếp mời, đến hội thi thơ chúng ta cùng đi xem náo nhiệt đi. Ta vẫn luôn muốn đi, đáng tiếc bỏ tiền ra nhưng cũng không mua được chỗ tham gia. Những tên tài tử kia lại xem thường người luyện võ chúng ta nên sẽ không mời ta đâu.”

Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, gật đầu cười. Ôn Uyển cho là La Thủ Huân chẳng qua là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới, hai ngày sau, nàng thật nhận được thiếp mời của hội thi thơ. Sau khi La Thủ Huân biết, vội vàng chạy tới, hắn nhìn thiếp mời kia, mừng đến mức giống như cái gì vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất