Màn đêm từ từ phủ xuống, bên ngoài Điện Dưỡng Hòa , không có lấy một
tiếng vang. Yên tĩnh đến làm người ta phải sợ hãi. Ánh trăng từ cửa sổ
xuyên qua rèm lụa, chiếu lên trên mặt đất. Càng lộ ra vẻ cô tịch và lạnh lẽo. Cái bóng cô đơn của Ôn Uyển, in trên mặt đất, nhìn lên trên, thê
lương đến không thể diễn tả.
Mỗi một phút trôi qua, trái tim Ôn Uyển lại chìm xuống một phút. Ôn
Uyển nắm lấy tay của hoàng đế, đôi tay kia thô như vậy, chai sạn dầy như vậy. Trước đây nàng cầm bao nhiêu lần, lại chưa từng có bi thương như
lần này.
Mọi người chỉ có lúc sắp mất đi mới biết, chính mình đã sai sót cái