Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 187: Ngày mồng một tết ( hạ)

Như Vũ cố ý véo Ôn Uyển một cái, oán trách nói: “Mẫu hậu, người nhìn xem lời muội ấy nói này. Nếu muội ấy thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, vậy chúng ta đây đã trở thành cái gì? Muội ấy nói như vậy, có phải nên đánh hay không?” Ôn Uyển hôm nay hình như là cố ý cùng hoàng hậu tranh đoạt danh tiếng. Thứ nhất là huyên binh đoạt chủ(tiếng của khách áp đảo tiếng của chủ), lời của hoàng hậu đều chen không lọt vào.

Ôn Uyển thấy Như Vũ ở trước mặt hoàng hậu còn là một bộ mẹ chồng con dâu hiếu thuận, thì cảm thấy mệt mỏi thay Như Vũ. Ừm, vẫn là gả cho Bạch Thế Niên mới có lợi, không có trưởng bối. Đương nhiên, tuy cho dù có trưởng bối cũng không áp chế nổi nàng, cũng chỉ có thể nghe theo. Nhưng không có trưởng bối thì sẽ không nảy sinh xung đột mạnh mẽ.

Vũ Đồng nhìn Ôn Uyển, trong mắt cũng có hâm mộ. Sau khi nàng mang thai sinh con, cũng cảm thấy tốt hơn trước kia nhiều rồi, không chỉ có dung mạo, mà thân thể cũng như vậy. Ôn Uyển tuy mập, nhưng khí sắc cái gì cũng tốt. Vũ Đồng trong lòng nghĩ có phải nên học hỏi Ôn Uyển hay không?

Tam hoàng tử phi La thị ánh mắt lại liếc về phía tay Ôn Uyển, yêu kiều nói: “Quận chúa, trên tay người đeo đóa Bạch Ngọc Lan hoa này thật sự rất xinh đẹp.”

Sắc mặt hoàng hậu thoáng chốc chìm xuống. Ngày mồng một đầu năm lại mang đồ vật màu trắng, cũng không sợ kiêng kị cái gì, không biết còn tưởng rằng trong nhà có người chết đây này! Nhưng mà hoàng hậu cũng biết, bây giờ không thể cứng đối cứng với Ôn Uyển. Cho nên cũng không có mở miệng nói chuyện.

Ôn Uyển dường như không có phát hiện sắc mặt hoàng hậu chìm xuống, cười ha hả nói: “Là ta nhìn thấy trong khố phòng có khối mỹ ngọc này, nghĩ đến để không thì thấy tiếc, nên cho người làm ra đấy. Đẹp mắt a, ta cũng thấy rất đẹp. Ta vốn còn muốn điêu khắc một đóa mẫu đơn để mang. Đáng tiếc Hồng Ngọc thạch trong khố phòng đều không hợp tâm ý của ta, nên thôi.” Hồng Ngọc thạch tất nhiên Ôn Uyển có rất nhiều, nhưng mà không có hợp ý Ôn Uyển.

Nhị hoàng tử phí thấy ánh mắt bất mãn của hoàng hậu, vừa vặn nàng cũng không ưa Ôn Uyển. Đường đường hoàng tử mà nàng cũng dám đánh. Ỷ vào mình được Hoàng Thượng sủng ái, thì ngông cuồng không biên giới: “Ngày mồng một đầu năm đeo một đóa hoa trắng đi ra, không biết còn tưởng rằng nhà của ngươi đang giữ đạo hiếu đây này. Có chủ tâm…”

Sắc mặt Như Vũ có chút thay đổi. Những người khác sắc mặt cũng không tốt. Ngày một tết tốt lành lại không biết nói chút lời may mắn. Cho dù biết Nhị hoàng tử cùng Ôn Uyển bất hòa, lại hành động như sợ người khác không biết sao?

Nhị hoàng tử phi lại nói thêm, chủ đề là nàng chọn lên.

Ôn Uyển nhìn cũng không nhìn Nhị hoàng tử phi, cười nhạt nói: “Ta mặc một thân xiêm y đỏ thẫm như vậy, người khác sẽ cho là ta đang giữ đạo hiếu sao? Lão nhân gia bảy tám chục tuổi còn sống đầu óc không minh mẫn mới cho rằng như vậy. Người bình thường sẽ không nghĩ như vậy.”

Nhị hoàng tử phi sắc mặt có chút khó chịu. Nhưng thấy trong mắt Hạ Dao có sát ý, nàng cũng không dám làm gì. Hạ Dao ngay cả chồng nàng cũng dám đánh. Đối với nàng thì càng sẽ không hạ thủ lưu tình. Nếu như bị Hạ Dao đánh một trận, thì phải đau khổ oan ức rồi. Ai cũng không dám đòi công đạo cho nàng, nghĩ tới đây thì không dám làm càn nữa.

Hoàng hậu thu liễm không vui ở đáy lòng, sắc mặt tràn đầy yêu thương hỏi: “Làm sao không đem hài tử mang tới? Để cho Bổn cung nhìn một cái. Nghe nói Minh Cẩn lớn lên rất giống hoàng thượng.”
Ôn Uyển đã sớm chú ý tới Quách thị đang ôm hài tử bên cạnh, oa nhi lại vô cùng yên tĩnh. Sắc mặt tiểu nữ hài có chút trắng bệch, nhìn thấy có vẻ là bị bệnh, không khỏe mạnh.

Ừm, hài tử nhà người ta nàng quan tâm cái gì? Hài tử nhà mình thì mình thương. Ôn Uyển cười nói: “Hiện bên ngoài gió lớn như vậy, hài tử còn nhỏ, thân thể yếu, nếu ôm ra cửa, nhất định sẽ bị gặp gió, cho nên mới không có ôm tới.” Ngươi muốn hài tử nhỏ như vậy trúng gió, cháu gái của ngươi ngươi không đau lòng, không sợ đông lạnh, đó là chuyện của ngươi, Bảo Bảo nhà nàng không thể phụng bồi.

Tam hoàng tử phi La thị thấy bộ dáng hoàng hậu có chút trầm xuống, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục bình thường. Nhưng mà trong lòng La thị vẫn nghẹn thở ra một hơi. Ngày mồng một đầu năm, ngươi không sống yên ổn một chút, sợ ngươi khác không biết ngươi với Ôn Uyển có mối thù truyền kiếp sao? Cho dù không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì mấy hoàng tử mà suy nghĩ chứ. Ôn Uyển là người bà ấy có thể răn dạy sao?. Đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tam hoàng tử phi liếc nhìn Như Vũ. Như Vũ dường như không có nhận thấy ánh mắt La thị.

La thị không có biện pháp, chỉ có thể mình đứng ra giảng hòa: “Mẫu hậu cũng chỉ là nghe nói hai hài tử đáng yêu, lớn lên giống phụ hoàng. Cho nên mới muốn nhìn.” Nói không hâm mộ là không thể nào? Lão nhân gia ai không thích hài tử lớn lên giống mình. hài tử lớn lên giống hoàng thượng thì có thể chiếm được không ít tiện nghi. Đáng tiếc mấy hài tử nhà mình không có một đứa lớn lên giống hoàng đế. Nhưng mà nhìn khuôn mặt của Ôn Uyển kia thì cũng trở lại bình thường. Hài tử không giống cha thì là giống mẹ. Xác suất một nửa cũng là bình thường.

Vũ Đồng vừa cười vừa nói: “Ôn Uyển, ta nghe nói, Bạch tướng quân từ tiền phương gửi về rất nhiều đồ tốt. Người làm cha thật sự rất có lòng.”

Sắc mặt La thị co rút không nói tiếp. Nhưng trong nội tâm lại đau đầu, lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Thật sự là. khục.

Ôn Uyển cười: “Đúng là có lòng, đưa một thanh chủy thủ bảo thạch vàng về trông thì ngon mà không dùng được, giống như muốn cho con của ta làm quần là áo lượt đây mà!” Trên mặt tươi cười nhưng trong lòng hừ lạnh. Thật đúng là sợ ta không biết chồng của ngươi thời thời khắc khắc chú ý hướng đi trong phủ đệ của ta như thế nào sao?

Như Vũ che miệng cười không ngừng: “Có muội ở đấy, hài tử muốn làm quần là áo lượt cũng không làm được đâu.”

Lời này Ôn Uyển còn thích nghe, nhà khác bởi vì nguyên nhân gì đem hài tử dạy thành quần là áo lượt đó là chuyện nhà người ta. Con của nàng tuyệt đối không thành quần là áo lượt. Ôn Uyển cũng tiếp tục cái đề tài này, nói chính mình còn nhận được cặp hoa tai răng sói.

Đứng ở sau lưng Như Vũ là một vị nữ tử, vị này chính là Bát hoàng tử phi, Trần thị. Trần thị mở to mắt, có chút sợ hãi nói: “Quận chúa, Sói à? Hoa tai răng sói? Người dám đeo sao?” Đây chính là thứ ở trên thân thú dữ nha. Nàng dám đeo sao?

Ôn Uyển hào hứng bừng bừng nói: “Vậy thì có sao? Làm sao lại không dám đeo. Chỉ là nếu mặc trang phục chính thống thì không được. Nhưng mặc trang phục giống như nữ nhân biên thành thì đeo cái vòng tai răng sói kia lên sẽ nhìn rất đẹp đấy. Các ngươi không biết, ở biên thành không chỉ có hoa tai răng sói, còn có vòng cổ xương sói, có vòng cổ không cần sợi tơ đấy trực tiếp dùng gân cốt động vật để xuyên qua, còn có những viên đá đủ màu sắc xuyên thành vòng cổ, đeo lên cổ làm đồ trang sức, nhìn rất đẹp.” Ôn Uyển thật là có quyết định này, đợi đến khi gầy xuống làm mấy bộ xiêm y bộ tộc thiểu số rồi đeo lên.

Ôn Uyển càng nói càng hưng phấn, không chút nào cố kỵ sắc mặt hoàng hậu đang khó coi. Ôn Uyển không phải là huyên binh đoạt chủ (tiếng của khách áp đảo tiếng của chủ), mà là cố ý làm vậy. Những người khác dựng thẳng lỗ tai mà nghe: “Ngươi không biết chứ, ta nghe lão sư nói người ở vùng suyên hải thấy một bình cao cổ chỉ cần nhẹ thổi hơi vào là phát ra âm thanh ô ô, đi bờ biển, nhặt được cái vỏ sò lớn thổi vào nó có thể phát ra âm thanh dễ nghe. Còn dùng vỏ sò xuyên thành vòng cổ, ở bờ biển người ta đều coi nó trở thành đồ trang sức để đeo, rất xinh đẹp, không kém đồ ngày thường ta mang chút nào. Nhưng mà bảo lão sư mang cho ta một ít, lão sư nói khoảng cách quá xa sẽ dễ bị hư, không mang về được. Khụ, đáng tiếc ta là nữ tử, nếu là nam tử thì tốt rồi, có thể đi bốn phương rồi, lão sư nói chỉ có tự mình đi nhìn mới thú vị.” Ôn Uyển đang tiếc tại sao mình lại là nữ tử, mà không phải là nam tử. Chỉ có thể co đầu rút cổ ở kinh thành không thể đi ra ngoài.

Ôn Uyển huyên binh đoạt chủ (tiếng của khách áp đảo tiếng của chủ), ngoại trừ để cho hoàng hậu trong lòng không thoải mái, thì cũng để cho mọi người được đấy. Dù sao đắc tội hoàng hậu cũng tốt hơn là đắc tội Ôn Uyển.

Ngọc tần được sủng ái gần đây vừa vặn đi tới, nghe thấy mọi người đang nói tới vỏ sò, vẻ mặt tươi cười mà tiếp lời Ôn Uyển: “Đúng vậy a, thúc thúc ta nhiều năm trước từ bờ biển mang về cho ta một cái vỏ sò lớn, là kiểu đinh ốc đấy. Dùng nó thổi phát ra âm thanh dễ nghe như tiếng chim hoàng anh hót vậy.” Thúc thúc Ngọc tần trước kia đã từng đảm nhiệm chức vị ở vùng duyên hải.

Ôn Uyển nhìn nàng đang nâng cao eo, nhìn tư thế kia là biết đang mang thai đấy. Mang thai không ở trong cung điện, chạy đến nơi đây xem náo nhiệt cái gì. Ôn Uyển nhìn nữ nhân lớn bụng đang đi tới phía nàng, đã trải qua chuyện lần trước nên Ôn Uyển đối với nữ nhân mang thai rất mẫn cảm, lập tức tránh được. Hạ Dao vừa thấy động tác của Ôn Uyển, liền đi qua đứng ở bên người Ôn Uyển.

Động tác của Ôn Uyển quá rõ ràng, mọi người muốn bỏ qua đều không được. Hoàng hậu rốt cục bắt được cơ hội: “Ôn Uyển, cháu làm gì thế?”

Ôn Uyển thấy cũng không xê xích gì nhiều, hôm nay đã nhiều lời không ít. Vì vậy vừa cười vừa nói: “Thấy Ngọc tần, ta mới nhớ tới hai hài tử đang ở Vĩnh Ninh cung. Ta làm mẹ thật không có trách nhiệm. Nói chuyện đến tận hứng đem hài tử quên mất. Hoàng hậu nương nương, ta phải trở về rồi.”

Hoàng hậu sau khi phát sinh xung đột với Ôn Uyển, vẫn ở tại Phật đường, không có trực tiếp đối mặt, cho dù có từng thấy cũng đều là hai người bí mật gặp. Vừa mới nói thỉnh an Hoàng hậu nương nương, coi như tốt. Hôm nay ở trước mặt mọi người nói lên câu Hoàng hậu nương nương này làm cho không ít người ngây ngẩn cả người.

Một cái xưng hô, có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề. Nhớ năm đó, Ôn Uyển gọi mợ hoàng hậu. Hôm nay, chỉ gọi là Hoàng hậu nương nương. Có thể thấy được Ôn uyển đối với hoàng hậu không chỉ lạnh nhạt cùng xa cách mà theo xưng hô này có thể thấy được Ôn Uyển đối địch với Hoàng hậu, đây là một tín hiệu vô cùng không tốt.

Sắc mặt Hoàng hậu thoáng chốc cứng lại, nhưng mà hai năm qua cũng luyện được nên thoáng chốc hồi phục như ban đầu, vẫn vẻ yêu thương như vậy: “Bổn cung hôm nay không đi qua được. Chờ thêm một hai hày sẽ đi thăm hai hài tử.”

Ôn Uyển khách sáo hai câu, rồi rời khỏi Khôn Ninh cung. Ôn Uyển lần này cố ý nói nhiều với mọi người như vậy. Nhưng mà hoàng hậu hôm nay tiến bộ không ít, đáng tiếc tiến bộ thì tiến bộ, nhưng mà bản tính lại không có khả năng sửa lại. Nàng cùng hoàng hậu chỉ có thể tồn tại một người.

Lúc này Hoàng hậu tức giận đều không có che dấu nữa. La thị thấy không ổn, tự mình đi ra phía trước trấn an hoàng hậu. Như Vũ thì ở một bên, cái gì cũng không nói. Vũ Đồng cũng không biết nói cái gì, tựa như một khúc gỗ. Cuối cùng vẫn là Quách thị giúp đỡ La thị cùng trấn an hoàng hậu.

Tam hoàng tử phi cảm thấy, ừm, thái độ của Thái Tử phi rất quỷ dị. Sau khi thông suốt, Tam hoàng tử phi La thị lại toát ra một ý nghĩ không tốt. Thái độ hôm nay của Ôn Uyển, có phải là cho thấy cái gì hay không?

Hoàng đế xử lý xong mọi chuyện trong tay thì đi đến Vĩnh Ninh cung nhìn hai hài tử. Nghĩ đến Minh Cẩn, tâm hoàng đế lại thấy ngứa ngứa, bước chân cũng nhanh hơn.

Hoàng đế đến Vĩnh Ninh cung, Ôn Uyển còn chưa có trở lại. Hoàng đế liền bỏ áo khoác trên người muốn đi vào xem hai hài tử. Hạ Hương lại không cho vào, nói để cho Hoàng đế ấm người lên đã, đợi trên người ấm áp rồi, không có khí lạnh mới đi vào. Bằng không mang theo khí lạnh đi vào hài tử không chịu nổi, sẽ bị cảm lạnh.

Hoàng đế chỉ có thể chờ rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất