Chương 164: Nguy cơ bắt đầu lộ diện
Khả Nhạc nghe Thạch Phong nói như vậy, cảm thấy mờ mịt hồi lâu.
Bày ra thực lực của studio Linh Dực?
Ba người bọn họ vẫn luôn bị người theo dõi, cho nên đứng ở Hồng Diệp Trấn căn bản không có đi ra ngoài giết quái làm nhiệm vụ thăng cấp, đẳng cấp vẫn cấp 7, chỉ mạnh hơn người chơi bình thường một chút, căn bản không có cách nào so sánh với thành viên các công hội khác, cứ tiếp tục như thế, cấp của họ ngay cả người chơi bình thường cũng không bằng.
- Chẳng lẽ muốn chúng ta đi dã ngoại thăng cấp?
Khả Nhạc nghĩ tới loại khả năng này, có chút kích động lên.
- Thật tốt quá, vẫn làm ổ ở trong Hồng Diệp Trấn khiếp ta sắp nhanh nghẹn chết rồi, đi ra ngoài giết thống khoái không tệ.
- Ba người các ngươi đi vào phòng trọ trong khu thương mại của tiểu trấn đợi ta… ta sẽ qua đó nhanh thôi.
Thạch Phong không có giải thích, nhếch miệng mỉm cười.
- Phong ca, xảy ra chuyện gì, làm ngươi vui như vậy?
Hắc Tử chứng kiến Thạch Phong nở nụ cười vui vẻ, rất ngạc nhiên nói.
- Chuyện tốt, trước hết các ngươi ở đây thăng cấp, sau đó ta sẽ để đám Khả Nhạc tới nơi này, các ngươi dẫn họ mau chóng lên tới cấp 10 rồi đi Bạch Hà Thành làm nhiệm vụ cao cấp.
Thạch Phong nói.
- Phong ca yên tâm, hiện tại ta một thân trang bị Thanh Đồng cùng Huyền Thiết cấp 15, còn có Familion Thủ Hộ, mang đám người Khả Nhạc thăng cấp quá dễ dàng rồi.
Hắc Tử rất tự tin nói, nói như thế nào cũng có một cây pháp trượng Sử Thi cấp, đẳng cấp cũng đạt tới cấp 13, nếu không thể mau chóng làm đám người Khả Nhạc lên cấp 10, vậy hắn đi chơi bùn cho xong.
- Sau khi đám người Khả Nhạc chứng kiến cấp của chúng ta nhất định sẽ rất giật mình, nhất là pháp trượng Sử Thi cấp Familion Thủ Hộ của Hắc Tử, bọn hắn chắc chắn sẽ khiếp sợ không nói lên lời, ta có chút chờ mong nhìn đến dáng vẻ khiếp sợ kia.
Tịch Mịch Như Tuyết trêu ghẹo nói.
- Đúng nha, đám người Khả Nhạc nhất định không thể tưởng được, mới mấy tiếng, chúng ta từ bị Võ Lâm Minh đuổi bắt đông trốn tây nấp, bây giờ đẳng cấp đạt tới cấp 13. Ôm đồm top ba cả Tinh Nguyệt Vương Quốc, còn có vũ khí Sử Thi cấp, so với trước quả thực là cách biệt một trời. Nếu là ta, ta cũng không tin.
Hắc Tử nghĩ đến đám người bên Khả Nhạc sẽ trưng ra vẻ khiếp sợ, càng vui vẻ.
- Các ngươi thật là…
Thạch Phong cười cười, lấy ra Quyển Trục Hồi Thành, truyền tống về Hồng Diệp Trấn.
Lúc này Hồng Diệp Trấn đã xảy ra không ít biến hóa, người chơi ở khu thương mại mua trang bị và vật phẩm càng ngày càng nhiều, tiếng rao hàng nối liền không dứt, rất nhiều người chơi có tiền cũng ở trên đường cái tìm kiếm vật phẩm mình cần.
Mà trong một nhà trọ ở khu thương mại.
- Bảo các ngươi đi mua Kiên Cố Thạch, rốt cuộc góp nhặt bao nhiêu, vì cái gì đến hiện tại không có chế tạo ra nửa cái Ma Đao Thạch hả?
Phong Vân Vô Hủy sầm mặt lại. Đột nhiên đứng lên, nhìn về phía thủ hạ mới báo cáo trước mặt, nghiêm túc hỏi.
- Phong Vân lão đại, sau khi ngươi ra lệnh, chúng ta điên cuồng thu mua Kiên Cố Thạch khắp nơi, nhưng không biết vì cái gì, Kiên Cố Thạch trên thị trường cực kì ít, hơn nữa chào giá cũng không rẻ, chúng ta hạ quyết tâm, đến hiện tại mới góp nhặt hơn bốn tổ. Bất quá công hội vừa mới bắt đầu bồi dưỡng Đoán Tạo Sư, bọn họ chế tác Ma Đao Thạch xác xuất thành công rất thấp, cho nên mới…
Tên thủ hạ khiếp đảm đáp.
Ầm!
Phong Vân Vô Hủy đập vào bàn gỗ, nóng giận nói:
- Đám phế vật các ngươi, ta rõ ràng đã sớm thông báo các ngươi, đến hiện tại cũng qua ba bốn tiếng rồi, các ngươi ngay cả một khối Ma Đao Thạch cũng không làm được, thế thì để đoàn tinh anh đi thăng cấp kiểu gì? Ta nuôi các ngươi có ích gì hả?
- Phong Vân lão đại, có phải là công hội khác cũng phát hiện bí mật vũ khí hư hại rất nhanh, cho nên chúng ta mới không thu được mấy tổ Kiên Cố Thạch không?
Cuồng Chiến Sĩ Ngũ Hành Thử nói.
- Rất có thể, dù sao không chỉ một công hội chúng ta thăng cấp ở khu quái vật cấp cao, nhưng Kiên Cố Thạch lại không phải là tài liệu hi hữu gì. Khu quái vật cấp 2 đã rơi ra nó, hơn nữa bình thường cũng không có ai dùng. Đến hiện tại Hồng Diệp Trấn nên tích lũy rất nhiều Kiên Cố Thạch mới đúng, hội đấu giá hẳn cũng không có ít người bán. Nên có rất nhiều rất nhiều, tốc độ chúng ta phát hiện cũng không tính chậm, coi như công hội khác có hành động, cũng không thể một hơi ăn hết được!
Phong Vân Vô Hủy nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, thủy chung nghĩ mãi mà không rõ.
Từ lúc bọn họ đuổi giết tiểu đội Thạch Phong, lại đột nhiên phát hiện độ bền vũ khí tụt nhanh. Mới đầu không có chú ý, một bên tìm tòi tiểu đội Thạch Phong, một bên thăng cấp, nhưng đến cuối cùng không có tìm được Thạch Phong, ngược lại vũ khí trang bị hầu như đều sắp hỏng, mới buông tha việc tiếp tục tìm tòi Thạch Phong, lựa chọn trở về nghỉ ngơi và hồi phục trang bị.
Tuy chạy tới chạy lui rất tốn thời gian, nhưng trang bị của thành viên đoàn tinh anh đều vô cùng tốt, nếu không sửa trang bị, đến lúc đó hỏng, tổn thất kia công hội căn bản không có cách thừa nhận, hơn nữa không có trang bị, cũng không cách nào giết quái thăng cấp, cho nên phải trở về sửa.
Sau khi sửa trang bị, Phong Vân Vô Hủy chợt nghe rất nhiều người cấp dưới bắt đầu phàn nàn, nói phí sửa chữa quá mắc, cơ hồ xài tất cả tiền trên người bọn họ, còn chức nghiệp mặc giáp thì càng cần vay tiền sửa trang bị.
Điều này làm cho Phong Vân Vô Hủy sợ ngây người.
Những người này chính là tinh anh trong đoàn tinh anh, bình thường tiền trên người cũng không ít, tuyệt đối xem như giàu có rồi, thế mà ngay cả sửa đồ cũng không đủ.
Sau đó Phong Vân Vô Hủy phát hiện vấn đề ở chỗ, trang bị còn thừa độ bền càng ít, trang bị càng cao cấp, khi sửa lại càng quý, hơn nữa khu dã ngoại cấp cao rất tiêu hao độ bền trang bị, chạy qua lại ở khu cấp cao, tối thiểu phải lãng phí hai ba tiếng đồng hồ, mà thăng cấp ở khu cấp cao, nhiều nhất ba bốn tiếng là phải trở về sửa trang bị, tương đương với nói một nửa thời gian đều lãng phí ở chạy trên đường.
Kết quả của việc này chính là muốn thăng cấp phải hao phí thời gian tối thiểu nhiều hơn gần hai lần.
Nếu như có thể tiết kiệm thời gian chạy đường, tốc độ lên cấp sẽ nhanh hơn những người khác.
Phong Vân Vô Hủy nghĩ tới điểm mấu chốt ấy, vì vậy toàn lực thu thập tin tức, tìm phương pháp giải quyết, tra ra Ma Đao Thạch, tuy thứ này chỉ có thể khôi phục độ bền vũ khí, nhưng cái này đã đủ rồi, bởi vì so sánh với đồ phòng ngự, chủ yếu là vũ khí tiêu hao, hơn nữa dùng Ma Đao Thạch sửa vũ khí, rẻ hơn ở tiệm thợ rèn rất nhiều. Vì vậy hắn lập tức sai người toàn lực thu mua Ma Đao Thạch, kết quả phát hiện Ma Đao Thạch này Đoán Tạo Sư bình thường căn bản không chế tác, bởi vì thành phẩm quá cao, Ma Đao Thạch lại bán không được.
Cho nên Phong Vân Vô Hủy chỉ có thể lùi lại mà cầu cách khác, thu thập tài liệu chế tác Ma Đao Thạch là Kiên Cố Thạch, thứ này bản thân nó cũng không quý, chủ yếu dùng để chế tác Ma Đao Thạch và một ít linh kiện công trình, một tổ mới hơn ba mươi đồng, mà một tổ chính là 20 khối, đại biểu có thể chế tác 20 khối Ma Đao Thạch.
Hiện tại càng làm cho Phong Vân Vô Hủy chấn kinh rồi, Ma Đao Thạch mua không được coi như xong, nhưng Kiên Cố Thạch cũng rất khó mua được?
Kỳ thật không riêng gì Võ Lâm Minh phát hiện vấn đề này, công hội lớn khác cũng phát hiện vấn đề ấy, chờ bọn họ đi thu thập Kiên Cố Thạch, mới phát hiện bất kể là hàng vỉa hè ở tiểu trấn cũng tốt, hay hội đấu giá cũng vậy, chỉ còn lại lẻ tẻ vài khối Kiên Cố Thạch, căn bản không đủ Đoán Tạo Sư trong công hội bọn họ chế tác.
Bên kia, Thạch Phong đi ở trên đường cái mua bán, chứng kiến tất cả công hội lớn đều đang thu mua Kiên Cố Thạch với giá cao, một tổ giá 80 đồng tệ, giá cả vọt lên hai lần, trong bụng nhịn không được nở hoa.
Chờ thời gian dài như vậy, cuối cùng nở hoa kết trái rồi.
Bất quá đây mới là bắt đầu, hơn nữa hắn còn muốn thêm một mồi lửa, làm cho giá tiền này leo lên rất cao.