Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 286: Phi phàm (2)

Chương 286: Phi phàm (2)

Trương Lạc Uy hạ quyết tâm, quyết định dùng ra tuyệt chiêu, một chiêu mãnh hổ vồ mồi lao về phía Thạch Phong, Thạch Phong trực tiếp du động bước chân, lách thân né tránh, Trương Lạc Uy mượn cái này để xoay người, bước ra một cước, lạc địa sinh căn, song quyền xoay chuyển, dùng ra Song Phong Sáp Vân với Thạch Phong đang nghiêng người.
Song quyền vừa ra, kình phong gào thét, thậm chí người xem ngoài hơn mười mét cũng có thể nghe rõ, nếu như bị chiêu này đánh trúng, không chết cũng tàn.
Có điều Thạch Phong không nhanh không chậm, mỉm cười, mũi chân điểm một cái, thân thể xoay chuyển trong không trung, dùng ra Du Long Bàn Đả, lực lượng song quyền của Trương Lạc Uy trực tiếp bị Thạch Phong dùng thân thể xoay tròn di dời, đánh vào trong không khí, sau đó tiếp lấy lực hướng tâm xoay tròn, đổi quyền thành chưởng, giống như một tHenry kiếm, trong nháy mắt cắt qua chỗ động mạch chủ ở phần cổ của Trương Lạc Uy.
Trương Lạc Uy còn không kịp có phản ứng, cảm giác cổ lạnh toát, đột nhiên hít thở khó khăn, đại não bởi vì không được cung cấp đủ máu, xuất hiện hiện tượng tứ chi tê liệt ngắn ngủi, nhưng Trương Lạc Uy cũng không phải người thường, biết đã trúng chiêu, phản ứng của tứ chi biến thành chậm đi, trực tiếp dùng dùng đâm vào Thạch Phong trung môn mở rộng, muốn cá chết lưới rách, nếu Thạch Phong muốn công kích Trương Lạc Uy, sẽ phải thừa nhận một cú húc của Trương Lạc Uy.
- Hay.
Thạch Phong đầu tiên là cả kinh, sau đó thì mừng rỡ.
Sở dĩ mừng, là vì cỗ ngoan kình này của Trương Lạc Uy, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, có điều Thạch Phong cũng không lui lại, cho Trương Lạc Uy cơ hội thở dốc, mà là vươn tay ra dùng ra Bàn Long Thủ, thuận thế kéo cổ Trương Lạc Uy về phía trước, khí lực mà Trương Lạc Uy dùng cả người húc tới đều bị Thạch Phong dẫn dắt rời đi, cộng thêm lực đạo xoay tròn, khiến thân thể của Trương Lạc Uy mất khống chế lăng không bay lên, giống như một mũi tên xoay tròn bắn ra, sau đó bàn tay Thạch Phong lướt tới trước ngực Trương Lạc Uy rồi ép mạnh xuống, Trương Lạc Uy nặng nề ngã xuống đất, mặt đất đất mát đá cẩm thạch lập tức vỡ vụn thành hình mạng nhện.
Lúc này Trương Lạc Uy ngã chổng vó, miệng phun máu tươi, xương sườn gãy mất mấy cái, trong ánh mắt đầy là rung động, nhưng lúc này Trương Lạc Uy đã không có sức nói chuyện, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.
Động tác phức tạp liên tiếp này nhìn thì chậm mà kì thực lại rất nhanh.
Lập tức toàn trường yên tĩnh, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ tới tột đỉnh.
Rõ ràng lúc trước còn đánh tới khó phân thắng bại, không phân trên dưới.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại phát hiện Trương Lạc Uy đã ngã xuống đất không thể động đậy, thậm chí ngay cả vì sao Trương Lạc Uy lại lăng không xoay tròn, Thạch Phong là xuất thủ thế nào cũng không thấy, Trương Lạc Uy đã thua rồi.
- Hắn không ngờ lại đả bại cả Trương Lạc Uy, không phải là ta hoa mắt rồi chứ.
Triệu Kiến Hoa dụi dụi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng Trương Lạc Uy ngã xuống đất không dậy nổi đã chứng minh, đây không phải là mơ.
Một người bình thường, không có chút khí chất cao thủ, không ngờ lại đánh thắng thiên tài cách đấu, nói ra thì ai tin?
- Nhị thúc, thân thủ của Thạch Phong là dạng gì.
Triệu Nhược Hi thấy Thạch Phong thắng cũng giống như là mình thắng vậy, đắc ý nói với Triệu Kiến Hoa ở bên cạnh.
- Mạnh, rất mạnh, nhưng ta luôn cảm thấy rất lạ, dẫu sao ta cũng là người luyện công phu, lại không ngờ không nhìn rõ tiểu tử Thạch Phong đó là dùng quyền pháp gì để đánh ngã Trương Lạc Uy.
Trong lòng Triệu Kiến Hoa đầy nghi vấn.
- Trần quán chủ, ngươi biết hắn là dùng quyền pháp gì không?
Vẻ chờ mong trong ánh mắt của Triệu Kiến Hoa khiến Trần Vũ cảm thấy khó xử.
Lúc trước đối với thực lực của Thạch Phong, Trần Vũ không đoán được, chỉ cảm thấy có thể đã đạt tới cảnh giới đó, có điều hiện tại sau khi thực sự được nhìn thấy, trừ giật mình ra thì vẫn là giật mình.
Hắn không dám tưởng tượng, một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi đã có lý giải đối với võ học đến trình độ lô hỏa thuần thanh như vậy.
Nếu là lý giải đối với võ học đạt tới lô hỏa thuần thanh, Trần Vũ còn có thể quy Thạch Phong về loại thiên tài, nhưng dùng chiêu thức một cách hồn nhiên thiên thành như vậy, giống như là vật sống, có linh tính, cái này không phải dựa vào lý giải là có thể làm được, mà cần rất nhiều thực chiến, còn có vô số lần lịch luyện sinh tử mới có khả năng làm được.
Ngay cả hắn cũng là gần đây mới đạt tới trình độ này, nhưng hắn đã bốn mươi lăm tuổi, từ mười sáu tuổi đã xuất đạo, chiến đấu lớn nhỏ mấy trăm trận, lại từng lên chiến trường, sau khi trải qua mấy lần tẩy lễ của chiến trường mới có thể đạt tới trình độ hiện giờ.
Trần Vũ rất khó tưởng tượng Thạch Phong lại có nhiều kinh nghiệm thực chiến như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã chiến đấu sinh tử, muốn hơn hai mươi tuổi mà đạt tới trình độ này, căn bản là không thể.
- Bởi vì hắn đã không câu nệ ở chiêu thức, ta cũng không tiện phán đoán, có điều tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy, sợ rằng toàn bộ thành phố Kim Hải cũng không tìm ra người thứ hai.
Trần Vũ cười cười, cảm khái nói.
- Không thể nào, đánh giá của Trần quán chủ ngươi không khỏi quá cao rồi.
Triệu Kiến Hoa giật mình.
- Không, đánh giá này của ta không cao chút nào, tuy thể chất của Thạch Phong hơi kém một chút, nhưng trên thực lực mà nói, tham gia đại hội cách đấu cấp tỉnh, muốn đoạt top 10 là không có bất kỳ vấn đề gì.
Trần Vũ lắc đầu nói.
Những lời này của Trần Vũ lập tức khiến Hứa Văn Thanh và Triệu Kiến Hoa hơi khiếp sợ.
Nếu nói quán quân cách đấu số một của toàn bộ thành phố Kim Hải là cao thủ đỉnh cấp của thành phố Kim Hải, như vậy lên tỉnh thì không tính là gì, dẫu sao một hành tỉnh cũng có mấy chục tòa thành thị, có thể lọt vào top 30 đã là rất khó rồi, càng đừng nói là top 10.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất