Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 309: Thần Ẩn (2)

Chương 309: Thần Ẩn (2)

Hơn nữa tuyên chỉ của nơi đóng quân cũng rất quan trọng, cái này liên quan đến nhiệm vụ công hội, nơi đóng quân vừa thành lập, ở toàn bộ Bạch Hà Thành đều là yên lặng vô danh, hoặc nói là trong NPC của Bạch Hà Thành là yên lặng vô danh, cho nên những NPC này sẽ không tùy tiện đến nơi đóng quân công hội để ủy thác nhiệm vụ, nhưng nếu nơi đóng quân đặt ở nơi có lưu lượng NPC cực lớn như khu mậu dịch, vẫn cũng dễ bị NPC phát hiện.
Như vậy nhiệm vụ công hội cũng sẽ nhiều lên, khi công hội giải quyết được càng nhiều nhiệm vụ, tiếng tăm trong NPC cũng sẽ lần lượt đề thăng, cũng sẽ có nhiều NPC hơn tới đây tuyên bố nhiệm vụ.
Tốc độ phát triển lăn cầu tuyết như vậy, có muốn cản cũng không được.
Những công hội của Bạch Hà Thành mà biết, khẳng định sẽ hận Thạch Phong tới thấu xương, có điều Linh Dực Công Hội đã có cánh đầy đặn rồi, công hội bình thường căn bản không dám đối địch với Linh Dực Công Hội, cũng phải là công hội từ tam lưu trở lên mới có thể tạo thành uy hiếp đối với Linh Dực.
Có điều sau khi nơi đóng quân công hội được mở ra, cho dù là công hội tam lưu cũng không dám đối địch với Linh Dực.
Ngay khi Thạch Phong và Thủy Sắc Sắc Vi đang nói cười, đi tới công quán của Tử Dương Cổ Trạch.
Hơn mười năm không có ai ở, khắp nơi đều là bụi đất, thậm chí trong phòng cũng mọc không ít cỏ dại, toàn bộ phòng ốc đã vô cùng đổ nát, cảm giác tùy thời đều sẽ đổ sập, đừng nói là người ở, thậm chí ngay cả chuột cũng không dám ghé thăm.
- Xem ra là phải dỡ xuống toàn bộ rồi xây lại.
Thạch Phong nhìn lướt qua, có chút đau lòng nói.
Sau khi có lãnh thổ tư nhân, tất cả tiêu tốn đều phải tự mình bỏ ra, chỉ là một nhà dân bình thường, cái giá đó cũng không phải người thường có thể chịu nổi, càng đừng nói là công quán công hội cho cung cấp cho một công hội sử dụng, cũng chỉ có công hội lớn vốn liếng hùng hậu mới được.
- Hội trưởng, ngươi chính là người giàu nhất toàn bộ Bạch Hà Thành, không ngờ còn than nghèo.
Thủy Sắc Sắc Vi lườm Thạch Phong một cái, nàng cũng biết Thạch Phong đã tiêu tốn hơn trăm kim tệ mua bản thiết kế của Hồ Quang Chi Thuẫn, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thạch Phong chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Thủy Sắc Sắc Vi không biết chỉ là thành lập một hội quán công hội bình thường nhất, có thể chứa được năm trăm người cũng phải tiêu tốn hai trăm kim tệ, nếu một ngàn người thì là năm trăm kim tệ.
Với diện tích, của Tử Dương Cổ Trạch, ít nhất có thể thành lập một hội quán cao cấp ba ngàn người, đó chính là ba ngàn kim tệ...
Ba ngàn kim tệ đối với bất kỳ một công hội nào mà nói đều là một con số thiên văn, cho dù Thạch Phong có năng lực này, nhưng hắn còn có áp lực ba vạn kim tệ, không dám tiêu tiền lung tung, sở dĩ tiêu tốn hơn một trăm kim tệ mua bản thiết kế của Hồ Quang Chi Thuẫn, đó là bởi vì có thể kiếm lại được, nhưng hội quán công hội hoàn toàn là lỗ tiền, muốn kiếm về không biết phải tới năm nào tháng nào.
Ngay khi đám người Thạch Phong đi đến một cầu thang, Thạch Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ gió lạnh thổi qua mặt, bên tai vang lên âm thanh mê ly, giống như đang kêu gọi hắn đi xuống.
Trong chớp mắt này, Thạch Phong rút ra Thâm Uyên Giả và Trảm Ma Kiếm, tóc gáy dựng đứng, ngũ cảm phát huy đến cực hạn lớn nhất, như lâm đại địch.
Mà Thủy Sắc Sắc Vi và Hỏa Vũ cũng cận bước chậm lại, lấy ra vũ khí, nhìn chằm chằm cầu thang.
Có điều ở cửa cầu thang lại không có gì, chỉ có gió lạnh hiu hiu, cỏ dại bồng bềnh.
- Nơi này là trong phòng mà, sao lại có gió?
Hỏa Vũ cảm thấy rất kỳ quái, thực cảnh ảo của Thần Vực gần giống với thực tại, nơi này ở trung tâm của trạch để, kín không kẽ hở, sao lại có gió lạnh thổi.
Hỏa Vũ nói như vậy, Thạch Phong cũng không khỏi cảm giác kỳ quái.
Có điều Thạch Phong biết, tòa Tử Dương Cổ Trạch này đích xác vô cùng quỷ dị, bị người của Bạch Hà Thành gọi là quỷ trạch, các chủ nhân liên tục biến mất cũng không phải không có lý.
Ngay cả Ma Đạo Sư bậc bốn Hoài Đặc Mạn cũng bất lực, không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể phái ra quân thủ bị đến trông giữ, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Có điều vấn đề này phải giải quyết thế nào, Thạch Phong cũng không có bất kỳ tin tức gì, cho nên chỉ có thể tự giải quyết.
Chỉ là không ngờ đứng ở cửa cầu thang cũng có áp lực lớn như vậy, giống như gặp phải mãnh thú hồng hoang.
Hơn nữa loại áp lực này Thạch Phong cảm thấy giống như đã từng quen biết, có điều ngay lập tức thì không nghĩ ra được là từng cảm nhận ở đâu.
- Gió lạnh là từ tầng hầm thổi ra, chúng ta đi xuống xem thử.
Thạch Phong lắc đầu, quyết định đi tìm tòi tới cùng.
Thạch Phong nhìn xung quanh, không phát hiện ra chỗ nào đặc thù.
Toàn bộ căn phòng đều trống không vô vật, nhìn một cái không xót gì, cũng không có gió lạnh thổi, càng không có loại cảm giác áp bức chấn nhiếp linh hồn.
- Sao lại không có gì cả? Chẳng lẽ là cảm giác của ta xuất hiện sai lầm à?
Hỏa Vũ phát hiệnkhông có quái vật, thế là liền cất chủy thủ cắm vào vỏ đao bên hông.
- Không biết, có điều nơi này đích xác không có nguy hiểm.
Thạch Phong lắc đầu.
Chiến đấu ở Thần Vực nhiều, năng lực cảm giác của người chơi đối với nguy hiểm cũng được từng bước đề thăng.
Cao thủ Thần Vực lại mẫn cảm hơn nhiều.
Hơn nữa loại năng lực cảm giác nguy hiểm này bình thường là không có sai sót.
- Chúng ta cứ xem thử.
Thạch Phong nói.
Nếu không giải quyết được câu đố Thần Ẩn, vạn nhất phát sinh chuyện gì, khiến cho NPC tiến vào tuyên bố nhiệm vụ sợ hãi, vậy thì chính là bi kịch rồi.
Ảnh hưởng của người chơi đối với cái này cũng không lớn, chẳng qua là vận khí không tốt thì chết một lần, rớt một cấp và độ thuần thục của kỹ năng, nhưng NPC thì khác, nếu chết thì chính là chết thật, Chủ Thần Hệ Thống cũng sẽ không khôi phục.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất