Chương 441: Vây thú chi đấu
Không thể sử dụng kỹ năng, đối với bất kỳ người chơi nào mà nói đều là lão hổ không răng nanh và móng sắc, không có uy hiếp gì, giống như Thạch Phong sử dụng khu vực cấm ma phạm vi lớn, cho dù là mấy trăm người chơi, cũng đều bị bị Thạch Phong giết cho phải bỏ chạy.
Thạch Phong tất nhiên là chiến lực kinh người, nhưng không thể không có công của Tuyệt Đối Thời Gian trong khu vực cấm ma.
Hiện tại Thạch Phong phải đối mặt với Thích Khách tinh nhuệ cấp 20 có thể sử dụng kỹ năng và ma pháp, còn bị vây trong kết giới không ra được, tình huống là không cần nghĩ cũng biết.
- Đúng là đáng tiếc.
Thạch Phong nhìn nhìn kết giới lửa tím ở xung quanh, ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người sáu gã Thích Khách, hơi thở dài.
Lục Tinh Diệt Ma Trận vốn là dùng để đối phó với BOSS hệ ma pháp cao cấp, so sánh với quyển trục ma pháp cao cấp, tuy loại kết giới thủy tinh này có nhiều hạn chế, nhưng có thể tùy tiện sử dụng trong phó bản, mà quyển trục cao cấp như quyển trục ma pháp bậc ba Thủy Long Loạn Vũ lại không thể sử dụng trong phó bản.
Lúc này dùng để đối phó một Kiếm Sĩ cận chiến như hắn, đã lãng phí lại còn không thích hợp.
- Thì ra Hắc Viêm hội trưởng cũng biết là đáng tiếc, chỉ có chúng ta thưởng thức một màn ngươi tử vong thì đích xác là rất đáng tiếc, có điều ngươi yên tâm, chúng ta sẽ ghi lại một màn này, sau đó đưa lên trên mạng, để tất cả mọi người nhìn thấy thần thoại bất tử là bị kết thúc như thế nào.
- Đến lúc đó Hắc Viêm hội trưởng cũng đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo quá tham lam, không ngờ dám đối nghịch với Tinh Hà Liên Minh chúng ta.
Sáu người cười ha ha, đã đoán được Thạch Phong trong tương lai sẽ trở thành trò cười của Thần Vực, mà sáu người bọn họ lại có thể bởi vì kích sát Thạch Phong mà một phát trở thành tiêu điểm được Tinh Nguyệt Vương Quốc chú ý.
Nói xong sáu người mở ra tiềm hành, chuẩn bị lẻn tới tiêu diệt Thạch Phong.
Có điều Thạch Phong lại xông lên trước một bước, không hề hoảng loạn và do dự, tốc độ nhanh đến khiếp người.
Thích Khách là đáng sợ ở chỗ ám sát âm thầm, nếu bại lộ, uy hiếp cũng ít đi ít đi, cho nên Thạch Phong mới không nói hai lời xông lên, bổ về phía sáu gã Thích Khách.
Keng keng keng.
Sáu thanh âm kim loại va chạm vang vọng trong kết giới, sáu người vừa tiến vào trạng thái tiềm hành toàn bộ đều lộ ra, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Thạch Phong.
- Hắc Viêm, bất kể ngươi có liều mạng thế nào thì kết quả cuối cùng cũng đều như nhau, ngươi đã muốn chết nhanh, vậy ta thanh toàn cho ngươi.
Một Thích Khách thấp bé da đen sì tên là Hôi Thử Ngoạn Đao dẫn đội nắm chặt chủy thủ vẽ ra một đao hoa đẹp mắt, chọc thẳng tới bụng Thạch Phong, chủy thủ ở tay kia xoay chuyển, dùng tốc độ nhanh hơn vẽ một đường cong quỷ dị đâm thẳng tới sườn của Thạch Phong.
Bình thường mà nói người chơi đều sẽ theo bản năng ngăn cản công kích đến từ chính diện, từ đó mà xem nhẹ chủy thủ từ bên cạnh đâm tới, cho dù phát hiện chủy thủ ở bên cạnh, có điều bởi vì bản năng cũng sẽ ngăn cản chủy thủ đâm tới trước, sau đó mới ngăn cản chủy thủ đâm tới sau.
Công kích một sáng một tối, một chậm một nhanh này đã chứng tỏ đầy đủ trình độ của Thích Khách này tuyệt không phải người chơi bình thường, mà là một cao thủ.
Chỉ cần bị chủy thủ đâm trúng, khẳng định sẽ lâm vào làm choáng, đến lúc đó sẽ bị sáu gã Thích Khách đánh ngất vô hạn, cho tới khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Hơn nữa khi Thích Khách đen thui đó công kích, hai Thích Khách ở bên cạnh cũng đâm về phía Thạch Phong.
Có điều ba gã Thích Khách ở cách đó không xa lại không động thủ, ngược lại lộ ra vẻ cười nhạo.
Theo bọn họ Thạch Phong hoàn toàn là đang làm khốn thú chi đấu, chủ động chủ động chỉ là tự rước lấy nhục.
Mắt thấy hai thanh chủy thủ sắp đâm trúng Thạch Phong, bước chân của Thạch Phong lập tức lui nửa bước, hai thanh chủy thủ đâm tới vồ hụt, ngay sau đó nghiêng người xoay một cái, lại tránh thoát giáp công của hai người đến từ phía sau, toàn bộ quá trình giống như mây bay nước chảy, không mang theo một chút động tác dư thừa nào.
Trong lòng sáu gã Thích Khách đều cả kinh.
Hợp kích liên thủ hoàn mỹ của ba người, không ngờ lại bị phá giải dễ dàng như vậy.
Sự né tránh xảo diệu của Thạch Phong, khiến sáu người hơi hoảng hốt, có điều Thạch Phong không ngừng tay, Thâm Uyên Giả và Luyện Ngục Chi Ảnh đột nhiên hóa thành hơn mười đạo kiếm ảnh, mỗi một kiếm đều đâm tới chỗ yếu hại của ba người ở phía trước, tốc độ nhanh như thiểm điện, mang theo tiếng phá không gào thét mà tới.
Ba người kinh hãi, liên tục sử dụng chủy thủ ngăn cản, ngay cả đón đỡ của Thích Khách cũng dùng ra.
Tuy ba người cản được toàn bộ kiếm quang, có điều lực lượng nhất đẳng của Thạch Phong trực tiếp đẩy lui ba người, cánh tay cũng run lên.
- Lực lượng mạnh quá, tốc độ nhanh quá.
Lúc này ba người không còn tâm tư xem thường nữa, trải qua giao thủ ngắn ngủi, bọn họ đã cảm nhận được đầy đủ sự lợi hại của Thạch Phong, ba người bọn họ hợp kích, cho dù Xích Vũ cũng phải tạm thời tránh lui, không dám giao thủ chính diện, nhưng Thạch Phong lại trực tiếp đối chiến chính diện với ba người bọn họ, mà kết quả cuối cùng còn là ba người bọn họ bị đánh lui, nếu không phải ba người bọn họ liên hợp ngăn cản, sợ rằng đã thành vong hồn dưới kiếm của Thạch Phong rồi.
Bọn họ lập tức hiểu ra một việc.
Tuy Thạch Phong trước mắt đã không còn răng nang và móng sắc, nhưng Thạch Phong không phải một con hổ, mà là một cự thú hình người, chỉ là dựa vào lực lượng cũng có thể đè ép bọn họ, bất kỳ một ai trong bọn họ đối mặt với Thạch Phong đều chỉ có đường chết.
Đột nhiên, sáu người cảm thấy đã phạm phải một sai lầm rất lớn, đối mặt với cự thú hình người như vậy, bọn họ không ngờ lại nhốt mình vào cùng với Thạch Phong.