Chương 46: Oan gia ngõ hẹp
Thời điểm mọi người không ngừng chúc mừng Lâm Phi Long, tầm mắt của Lâm Phi Long quét về phía Thạch Phong, trong ánh mắt mang theo vẻ bất mãn.
Hắn chính là niềm kiêu hãnh của cả lớp, tương lai càng là minh tinh lớn, loại sinh viên kém này lại không có ý khen tặng?
Sau khi mọi người tâng bốc một hồi, Lâm Phi Long mới để mọi người ngồi trở lại vị trí.
- Cảm ơn mọi người cổ vũ, xin mọi người yên lặng một chút, hôm nay ta tới nơi này là muốn nói một chuyện.
Lâm Phi Long lớn tiếng nói.
Nghe Lâm Phi Long nói như vậy, tất cả mọi người lắng tai chú ý nghe, chỉ có Thạch Phong không có hứng thú với chuyện Lâm Phi Long nói.
Bất quá nghe Lâm Phi Long nói xong, Thạch Phong cũng không thể không dựng tai chú ý.
- Đây là việc liên quan tới bằng cử nhân.
Lâm Phi Long bình thản nói.
- Mọi người cũng biết ta say mê võ học, ở mặt thành tích phớt lờ ít nhiều, dẫn đến bằng cử nhân có vấn đề, cho nên muốn xin mọi người để lại một danh ngạch, chuyện này trường học cũng đáp ứng rồi, vì lẽ đó ta muốn tìm mọi người thương lượng một chút.
- Đây coi là chuyện lớn gì đâu, ngươi vì lớp giành về vinh dự, không phải chỉ là một bằng cử nhân sao, ngươi nói một câu, người trong lớp nhất định sẽ nhường lại.
Một nam sinh nịnh hót cười nói.
Tuy câu nói này đều khiến cả lớp gật đầu tán đồng, bất quá không có ai đứng ra, chủ động nhường lại bằng cử nhân.
Dù sao ra ngoài tìm việc làm cần bằng cấp rất nhiều, làm việc ở công ty lớn càng cần bằng cử nhân, mà không phải bằng tốt nghiệp, nếu như thật cho người khác, sau này mình làm sao bây giờ?
Về phần những người ngay từ đầu không lấy được bằng cử nhân, tự nhiên là đứng nói chuyện không đau eo, không ngừng xúi giục những người khác, giống như là người điên hăng hái sôi nổi.
Lâm Phi Long thấy không có người chủ động, sắc mặt có chút u ám.
- Nếu mọi người tích cực như vậy, ta cũng không tiện lựa chọn, bằng không như vậy đi, nhấc tay bỏ phiếu là được.
Lâm Phi Long cười nói.
- Cái biện pháp này được, vẫn là Long ca lợi hại.
- Vậy chúng ta bắt đầu thống kê đi.
Mấy người hăng hái sôi nổi dồn dập đứng lên, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười hả hê trên sự đau khổ của người khác.
Thạch Phong vẫn ngồi ở góc tường thấy cảnh này sau mới bừng tỉnh hiểu ra.
Súc sinh, nguyên lai chính tên này cướp bằng cử nhân của hắn.
Trong lòng Thạch Phong bốc lên cơn lửa giận, kiếp trước thực sự là đứa đần, dĩ nhiên vẫn hợp tác với Lâm Phi Long, bất quá đời này hắn sẽ không, nếu Lâm Phi Long muốn gây sự với hắn, cũng đừng trách hắn không khách khí.
Có lẽ là kiếp trước tiếp diễn, công tác thống kê trong lớp kết quả một chút đều không thay đổi, trực tiếp đưa Thạch Phong lên ‘ngai vàng’.
- Bạn học Thạch Phong, ngươi thực sự quá may mắn, ta có chút hâm mộ ngươi rồi.
- Về sau Thạch Phong có Long ca làm chỗ dựa, ngươi còn không cảm ơn chúng ta một câu.
Mọi người trong lớp dồn dập đứng lên chúc mừng Thạch Phong, thật giống như Thạch Phong trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn.
- Thực cám ơn bạn học Thạch Phong, ngày hôm nay sau khi tan học ta mời ngươi đi quán bar Phong Diệp uống một chén.
Lâm Phi Long ngoài cười nhưng trong không cười, hoàn toàn không có nhìn Thạch Phong ở trong mắt, trong lời nói càng không có nửa phần lòng biết ơn, chỉ có khinh bỉ, sau đó quay đầu lại nhìn về phía những người khác nói.
- Đương nhiên, ta cũng sẽ mời mọi người một lần đi, để ngày hôm nay chúng ta thật vui vẻ một hồi.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Thạch Phong lên tiếng.
Nhất thời ánh mắt của mọi người trong lớp đều chuyển qua trên người Thạch Phong, nếu không phải Thạch Phong chủ động nói chuyện, đoán chừng những người khác đã sớm quên Thạch Phong.
- Xin hỏi bạn học Thạch Phong có chuyện gì không?
Lâm Phi Long nhìn về phía Thạch Phong, cười híp mắt hỏi.
- Ta không có đồng ý, ngươi tự vui mừng cái gì?
Thạch Phong hờ hững liếc nhìn Lâm Phi Long nói.
- Nếu như ai muốn đưa bằng cử nhân cho ngươi, thì để hắn cho đi, còn ta sẽ không nhường bằng cử nhân, nếu không có chuyện gì khác, ta đi đây.
Đột nhiên trong lớp lặng như tờ, không ai nghĩ tới Thạch Phong bình thường bị lớp khác bắt nạt, cư nhiên sẽ chống lại Lâm Phi Long, biểu hiện này quá khác thường, lẽ nào Thạch Phong không sợ Lâm Phi Long trừng trị hắn.
Lâm Phi Long cũng ngẩn người, không phải bởi vì khiếp sợ hành động Thạch Phong, mà bởi vì Thạch Phong ngu xuẩn.
Cho rằng từ chối, thì có thể bảo vệ bằng cử nhân sao?
Đây là kết quả biểu quyết của cả lớp, coi như Thạch Phong từ chối cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đến lúc đó trường học vẫn sẽ cho hắn bằng cử nhân, biết rõ kết quả sẽ không cải biến, mà Thạch Phong ngu xuẩn vẫn còn lựa chọn đối lập cùng hắn.
Nói Thạch Phong ngu xuẩn, hay đầu không có não đây?
Ngay lúc Lâm Phi Long muốn nói gì, ngoài cửa truyền đến thanh âm không kiên nhẫn.
- Tiểu Long còn chưa xong sao? Trương ca không thích chờ ai.
Từ ngoài cửa đi tới một thanh niên thân người cao to da dẻ khỏe mạnh, mà sau thanh niên này còn theo một nữ sinh xinh đẹp ăn mặc trang phục áo liền váy gợi cảm, làm điên đảo đông đảo nam sinh trong lớp.
Thạch Phong liếc mắt một cái, phát hiện cư nhiên là ‘người quen’.
Thanh niên thân người cao to da dẻ khỏe mạnh chính là Viêm Hổ, tên khai sinh Chu Ngọc Hổ, cũng như hắn là sinh viên đại học năm thứ tư, thân thủ rất tốt, vào lần này giải thi đấu tán thủ ở trường cũng chen vào top 3 người có thành tích tốt, mà nữ sinh xinh đẹp bên người Chu Ngọc Hổ hắn cũng nhận thức, tên Tần Thục Vũ, cũng từng là bạn học cùng lớp, hoa hậu trong lớp thời trung học.
Lúc đó hắn thực sự là mắt bị mù, khi còn trẻ không hiểu chuyện, vậy mà coi trọng Tần Thục Vũ, còn bày tỏ với nàng, kết quả hiển nhiên là bị cự tuyệt, lên đại học Tần Thục Vũ liền thành bạn gái của Chu Ngọc Hổ, Tần Thục Vũ vẫn nhắc với Chu Ngọc Hổ chuyện hắn bày tỏ, chọc cho Chu Ngọc Hổ có chút khó chịu, vì lẽ đó bốn năm đại học được không ít người lớp khác ‘chăm sóc’, ở Studio U Ảnh bị Chu Ngọc Hổ hung hăng sắp xếp công tác nhàm chán, khiến hắn ở Thần Vực giai đoạn đầu phát triển chậm chạp.
- Hổ ca, sao ngươi lại tới đây, ta giải quyết việc xong, lập tức đi qua.
Lâm Phi Long nhìn người tới, khuôn mặt tươi cười đón chào, có vẻ rất cung kính.
- Còn bao lâu nữa? Ta không có nhiều thời gian như vậy.
Chu Ngọc Hổ khẽ cau mày, hơi bực mình nói, ngày hôm nay bởi vì tên Dạ Phong kia, vô duyên vô cớ bị cắt chức vụ đội trưởng, hiện tại mới luyện lên cấp 2, sau đó còn bị Trương ca mắng to một trận, làm tâm tình của hắn bây giờ rất khó chịu.
- Hai, ba phút là đủ rồi.
Lâm Phi Long cười nói.
- Tốt lắm, ngươi nhanh một chút đi.
Chu Ngọc Hổ nói, một tay ôm Tần Thục Vũ, bàn tay sờ ngực, tâm trạng thay đổi một tý.
- Đáng ghét.
Tần Thục Vũ giả bộ chối từ cười nói.
Bấy giờ Tần Thục Vũ trong lúc vô tình nhìn thấy Thạch Phong, sắc mặt lập tức không vui, đối với Thạch Phong, nàng không có ấn tượng tốt, muốn tiền không có tiền, muốn thực lực không có thực lực, một chút cảm giác an toàn và cảm giác mạnh mẽ cũng không có, kém Chu Ngọc Hổ gấp trăm lần, còn không tự hiểu một chút dám tỏ tình với nàng, quả thực là sỉ nhục.
Chu Ngọc Hổ thấy vẻ mặt Tần Thục Vũ tràn đầy chán ghét nhìn Thạch Phong, tay phải thô ráp nhéo nhẹ cằm nhỏ của Tần Thục Vũ, trêu đùa:
- Cục cưng, để ta đến giúp ngươi trừng trị hắn, cho hắn tỉnh ra xem lần sau còn dám xuất hiện ở trước mặt ngươi không.
Tần Thục Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu, không có ngăn cản.
- Này, tên kia mày lại đây.
Chu Ngọc Hổ ngoắc tay với Thạch Phong, hét lớn.
Mọi người thấy khí thế của Chu Ngọc Hổ, đều bị doạ sợ rồi, Chu Ngọc Hổ là ai, đó là hạng ba cuộc tranh tài tán thủ ở trường học, lợi hại hơn người thứ chín Lâm Phi Long rất nhiều, ăn một quyền vào viện một chuyến ít nhất nửa tháng.
Hiển nhiên Lâm Phi Long nhìn ra, Chu Ngọc Hổ khó chịu khi thấy Thạch Phong, muốn trừng trị Thạch Phong một hồi, vốn hắn cũng muốn giáo huấn Thạch Phong một chút, để cả lớp biết hắn lợi hại thế nào, hiện tại có thể một mũi tên bắn trúng hai con chim, tại sao không làm, trực tiếp đứng ra nói rằng:
- Hổ ca, chuyện như vầy cứ giao cho ta đi, ta vốn muốn dạy dỗ tên này cách làm người như thế nào, chờ ta một phút liền được rồi.
- Nguyên lai chuyện mà Tiểu Long nói, chính là cái này nha.
Chu Ngọc Hổ xem thường nhìn về phía Thạch Phong, liếm môi một cái, cười lạnh nói.
- Vẫn để ta đến đi, hiện tại ta đang kìm nén tức giận trong bụng nên muốn phát tiết.
Nói xong trên mặt Chu Ngọc Hổ liền treo lên một nụ cười lạnh lùng, chủ động đi về phía Thạch Phong.