Chương 27: Hắn rõ ràng chỉ muốn đối xử tốt với mình hơn (2)
Mặc dù là thanh niên trí thức, thế nhưng sinh hoạt nhiều năm như vậy ở nông thôn, cô đã sớm thích ứng.
Giang Châu tiếp nhận, rửa sạch, lại băm măng. Sau đó, cùng nhân thịt thả vào một cái bồn lớn, rắc gia vị lên, quấy đều.
"Được rồi!"
Cuối cùng cũng làm xong tất cả công tác chuẩn bị.
Giang Châu cười xoa xoa mồ hôi trên trán.
Liễu Mộng Ly đã dọn dẹp bàn nhỏ, đặt một lớp túi ni lông sạch sẽ lên trên để tránh bẩn bàn.
Giang Châu bưng hai cái bồn tới.
Hai vợ chồng mỗi người ngồi xuống một ghế đẩu nhỏ, bắt đầu gói Thanh Minh Quả.
Ánh mặt trời ôn hoà.
Không khí trong lành.
Chóp mũi truyền đến mùi thơm ngát của ngải cứu.
Giang Châu cán bánh đều như in, còn Liễu Mộng Ly thì nhanh nhẹn gói Thanh Minh Quả.
Hai người rõ ràng chưa từng làm với nhau, thế nhưng lúc này, lại cực kỳ ăn ý.
... ... . . .
Vào lúc này, ở căn nhà cách vách.
Trong sân, đại gia đình Trần Hồng Mai đang gói Thanh Minh Quả.
Ngày hôm nay trong Thanh Minh Quả, có chừng 1 cân nhân thịt bánh, nhưng lại đều là thịt mỡ!
Bà vừa nghĩ lấy tiếp đây đặt lên nồi chưng, chất mỡ lan ra xung quanh.
Đặt ở trong miệng khẽ cắn.
- Chậc chậc!
Chắc chắn vô cùng thơm!
Một cái bàn bát tiên, Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga cũng đang giúp đở gói Thanh Minh Quả.
Nhà đông người.
Viên Thanh Minh Quả cũng nhiều.
Lúc này sử dụng khoảng 6 cân bột.
Hai người cũng ngại để cho Trần Hồng Mai làm một mình, lập tức chạy tới cùng làm chung.
Nặn hình cánh hoa thì Giang Đại Quý không biết.
Thế nhưng, nhào bột cùng cán bánh, thì lão vẫn có thể làm được.
Người già, chỉ sợ bị con dâu ghét bỏ.
Huống chi, Giang Đại Quý cùng Vương Tú Nga vốn phải sống cùng với gia đình ba của Giang Châu, Giang Phúc Quốc.
Giang Đại Quý không nỡ xa đứa cháu vàng cháu bạc Giang Minh Phàm.
Luyến tiếc danh tiếng này!
"Mẹ, trong nhân bánh này, bỏ khoảng 1 cân thịt heo đấy!"
Trần Hồng Mai bắt đầu làm bộ kể khổ: “Đó là Phúc Toàn ảnh thương bố mẹ, nhìn nhà khác mà xem, ai ăn nổi mang Thanh Minh Quả nhân thịt chứ? ! Bố mẹ xem đi, Phúc Toàn thiệt hiếu thuận!"
Giang Đại Quý cười đến cảm thấy mỹ mãn: “Đúng đúng đúng, con ta Phúc Toàn có bản lĩnh! Không uổng công bố thương nó! Cũng không biết cháu vàng cháu bạc của bố, ngày hôm nay có Thanh Minh Quả ăn hay không!"
Vương Thanh Nga cũng tiếp lời: “Đúng vậy, tiếc là xa quá, học ở tận kinh thành, hay nhờ người nào đó mang qua hộ, thương cháu của bà quá, học bài thiệt khổ cực."
Trần Hồng Mai thấy hai cụ thương con trai bảo bối của mình, bỗng nhiên vui đến mức cười ra mặt.
Bà ta đảo mắt nhanh như chớp.
"Một cân thịt heo tới những 1 tệ 9 hào, tiền lương của Phúc Toàn ảnh chỉ có nhiêu vậy, nhà chúng ta ăn còn không đủ."
Trần Hồng Mai làm bộ thở dài.
"Chúng ta khổ thì khổ thôi, cũng không đáng gì, cũng không biết Minh Phàm giờ như thế nào."
"Thằng bé cũng quá hiểu chuyện, tiền không có cũng không nói với trong nhà, điện báo cũng tiếc gửi về."
Trần Hồng Mai nói.
Còn dụi dụi mắt, cứ ra sắp khóc.
Lời nói vừa thốt ra, Giang Đại Quý sao chịu nổi chứ.
Giang gia của bọn họ, nhiều năm như vậy, mới có thể xuất hiện một sinh viên đại học!
Năm ngoái đã oanh động mười dặm tám thôn!
Nếu ngay cả đem cơm cũng không có mà ăn, nói ra thì khác gì ném hết mặt mũi của Giang Đại Quý lão rồi!
"Chuyện này không thể được! Chúng ta có thể nghèo đến đâu cũng có thể chịu được, nhưng cháu vàng cháu bạc của ta không thể bị đói!"
Giang Đại Quý sừng sộ lên, nói: “Ngày mai ta phải đi bảo thằng hai thằng ba đưa tiền qua đây, chuyển cho Minh Phàm, Hồng Mai con điện báo cho Minh Phàm, bảo nó cứ ăn uống đầy đủ! Ông nội nó nói!"
"Ai!"
Trần Hồng Mai lập tức vui vẻ ra mặt.
"Ta nhất định nói với Minh Phàm, nói tiền này là cho bố đưa ạ!"
Lời nói này khiến cho Giang Đại Quý cười như nở hoa.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ, thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Giang Phúc Toàn đã trở về.
Ngày hôm nay Trần Hồng Mai có thịt ăn, hơn nữa vừa rồi Giang Đại Quý bảo ngày mai chú hai chú ba đưa tiền cho con trai, tâm trạng đang tốt!
Kết quả là thấy Giang Phúc Toàn xụ mặt.
Cứ như người khác nợ ổng 100 tệ!
"Phúc Toàn về rồi sao?"
Vương Thanh Nga vội thả Thanh Minh Quả trong tay xuống, nhìn về phía Giang Phúc Toàn.
"Thế nào, mồ mả dọn dẹp xong chưa?"
Theo lý thì chuyện Tiết Thanh Minh viếng mồ mả tế bái tổ tiên đều do Giang Đại Quý đi làm.
Thế nhưng hai năm qua tuổi tác của Giang Đại Quý đã lớn.
Vì vậy mới để cho lão đại Giang Phúc Toàn đi làm.
Giang Phúc Toàn buồn bã lên tiếng.
Đi tới, đáp một tiếng "Bố mẹ".
Sau đó bèn nói với Trần Hồng Mai: “Bà qua đây, tui có việc cần nói với bà."
Trần Hồng Mai sửng sốt.
Trong miệng làu bàu.
"Chuyện gì không thể chờ tui gói xong Thanh Minh Quả hẵng nói à?"
Bà đứng lên, oán giận nói: “Thực sự là quan lớn thì to mồm, không biết đồng chí phụ nữ chúng ta khổ cực bao nhiêu à!"
Trần Hồng Mai rất thích càm ràm.
Nếu như vào lúc thường, Giang Phúc Toàn chắc chắn sẽ cãi nhau với bà.
Nhưng hôm nay, ông thật sự không có ý này.
Ông cảm thấy, chuyện của gia đình Giang Châu đã vượt ra khỏi phạm vi suy nghĩ của mình.
Ông nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên thương lượng chuyện này với vợ mình thì ổn hơn.