Chương 16.1: Đùa cậu chút thôi.
Cố Vân Tịch vào phòng học sát giờ, cho nên cô vừa vào chưa được bao lâu thì giờ học đã bắt đầu!
Trường trung học số một thành phố Giang Châu mặc dù là trường nổi tiếng, lực lượng giáo viên hùng hậu, nhưng dù sao cũng là lớp 12, học hành vẫn căng thẳng, giờ học buổi sáng bắt đầu từ sáu giờ rưỡi!
Chủ nhiệm lớp Chu Ngôn bước vào phòng học, liếc mắt cái là thấy được Cố Vân Tịch.
Anhta biết hôm nay Tần Mạc sẽ đi học rồi, nhưng còn Cố Vân Tịch thì lại khiến anh ta hơi kinh ngạc!
Ở trường xảy ra chuyện đó, anh ta cho rằng dựa vào tính tình của Cố Vân Tịch thì trong khoảng thời gian này chắc chắn cô sẽ không có mặt mũi nào để đến trường chứ.
Không ngờ cô đi học lại nhanh như vậy!
“Bạn Cố Vân Tịch, vết thương đã lành chưa?”.
Giọng nói của Chu Ngôn rất bình tĩnh, rất ôn hoà, không hề có thành kiến gì với Cố Vân Tịch vì những lời đồn đãi trong trường trước đây.
Ngược lại, thật ra anh ta đánh giá rất cao cô nữ sinh có thành tích vượt trội này, trong khoảng thời gian quan sát này, anh ta phát hiện ra nữ sinh này quá cố chấp, cao ngạo, nhạy cảm thái quá, điều này khiến anh ta hơi bận tâm.
Bây giờ đã vào học, Cố Vân Tịch đương nhiên sẽ không đội mũ nữa, cô buộc tóc đuôi ngựa, miếng vải xô trên trán là rõ ràng nhất trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của cô.
Cố Vân Tịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Ngôn, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Thưa thầy, em không sao nữa, vết thương nhỏ, chỉ rách ra một tí thôi”.
Cố Vân Tịch bình tĩnh thản nhiên như vậy thật ra khiến Chu Ngôn hơi bất ngờ, nhưng mà anh ta cũng không tỏ vẻ thất thố: “Không sao là tốt rồi, mọi người bắt đầu giờ học buổi sáng!!
Lấy ra củng cố lại những kiến thức nên nhớ, sắp bắt đầu kỳ thi tháng đầu tiên rồi, chuẩn bị cho thật tốt!”.
Nhất thời, trong phòng lập tức vang lên tiếng lật sách vở sột soạt.
Giờ học buổi sáng là giờ học tự do, cho nên học môn gì cũng có.
Cố Vân Tịch vẫn luôn rất bình tĩnh, yên lặng ngồi ở chỗ của mình học, gần như là không chớp mắt!
Trí nhớ của cô tốt, mấy năm nay điên cuồng học tập, rèn luyện mà ra, cộng thêm thiên phú, cho nên đầu óc cô vô cùng linh hoạt, gần như chỉ cần xem mấy lần là có thể thuộc làu làu.
Cô đọc lẩm nhẩm trong miệng, âm thanh không lớn, nhưng cũng không phải tuyệt đối im lặng.
Tần Mạc bên cạnh nhìn cô vài cái, cậu ta biết chuyện ở trường, con gái bình thường xảy ra chuyện này thì nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Cô gái này lại quá bình tĩnh, đúng là…tò mò quá!
Chẳng những Tần Mạc mà không ít bạn học khác trong lớp đều thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Vân Tịch, chủ nhiệm lớp Chu Ngôn cũng không ngoại lệ!
Giờ tự học buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa, Cố Vân Tịch và Tưởng Hân Lôi với Lương Sơ Hạ cùng nhau đến căn tin trường ăn cơm.
Khuôn viên trường trung học số một rất lớn, học sinh nhiều vô số kể, cho nên cũng có mấy cái căn tin, trong đó còn phân chia đẳng cấp!
Ba người đến căn tin số 3 gần đó!
Tầng một là căn tin bình thường, mọi người đều ăn đồ ăn giống nhau, quẹt thẻ trả tiền là được, nếu ăn ngon hơn một chút thì một bữa trưa tốn khoảng 15 tệ, ít hơn chút nữa thì cũng phải 7, 8 tệ!
Tầng hai thì là nhà hàng, có thể tự gọi món, hoàn cảnh khá hơn một chút, thông thường tốn khoảng 50, 60 tệ, nhiều hơn cũng có.
Nghe dường như cũng không đắt, nhưng đối với học sinh mà nói, một ngày ba bữa dường như đều phải giải quyết ở đây.
Cho dù là tầng một, ăn một ngày ba bữa, đối với những đứa trẻ có điều kiện gia đình không tính là quá vượt trội thì cũng là một khoản tiêu phí không thấp rồi!
Nơi này là Giang Châu, thành phố phát triển nổi tiếng toàn quốc, kinh tế phồn vinh, giá cả cực cao, đây là nơi tiêu tiền của trường trung học số một thành phố Giang Châu.
C52 -