Chương 23.1: Hệ thống thần y.
Quyết định xong, tâm trạng của Cố Vân Tịch vô cùng tươi đẹp.
Buổi tối, Cố Vân Tịch tắm rửa một chút rồi ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da.
Cô gái trong gương có nhan sắc xinh đẹp truyệt trần, toát lên sự quyến rũ nhè nhẹ, nhưng không có vẻ thô tục!
Cố Vân Tịch nhìn mỹ phẩm dưỡng da trước mắt.
Những thứ này đều là hàng hiệu, trước đây cô thích dùng những thứ này, căn nhà này sau khi sửa chữa xong thì tất cả đồ dùng bên trong đều được Lục Hạo Đình đặt mua, không ngờ ngay cả mấy thứ này Lục Hạo Đình cũng chuẩn bị cho cô!
Đúng là chu đáo đến mức khiến người ta cảm động!
Cố Vân Tịch nhìn mình trong gương.
Cô trời sinh da đã khá trắng, xem như là ưu điểm trời ban, đáng tiếc sau bao nhiêu năm điên cuồng học tập, thức đêm cộng với thường xuyên làm việc với máy tính, trên da vẫn xuất hiện một chút tì vết.
Tuy trời sinh có nền tảng tốt, có thể nói là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nhưng tóm lại là vẫn có “tì vết”.
Hơn nữa mắt cô, thật ra thị lực của cô rất tốt, so với những người tuổi còn nhỏ đã bị cận thị thì mắt cô có thể nói là vô cùng “bền bỉ” rồi.
Nhưng dù gì thì tần suất học tập cũng quá dày, dùng mắt quá nhiều, thị lực của cô bây giờ tuy vẫn chưa đến mức đeo kính, nhưng mắt lại khá là yếu!
Ví dụ như mùa hè ánh nắng mãnh liệt, nếu cô ở bên ngoài thì gần như không mở mắt ra được.
Thành phố lớn toàn là bê tông cốt thép, dưới ánh mặt trời sẽ chói mắt hơn rất nhiều, mắt cô sợ ánh sáng mạnh như vậy, vừa ra ngoài là nước mắt chảy ròng ròng!
Chỉ khi nào đeo kính râm vào mới có thể nhìn mọi thứ bình thường được!
Mà sau khi vào nhà, ánh sáng nhu hoà lại thì mắt cô mới có thể thích ứng!
“Haiz…”.
Cố Vân Tịch thở dài, tuy cô đã chăm sóc rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn… “Học tập, thì phải trả giá thật lớn!”.
Cố Vân Tịch hơi khổ não nói, cô thật sự không muốn sau này phải đeo kính đâu!
Cảm giác bị cận rất đau khổ.
Kiếp trước, sau này thị lực của cô sẽ không tốt, luôn đeo kính áp tròng!
Lần này sống lại, lẽ nào vẫn không thoát khỏi số phận sao?
Hết cách rồi, có một số việc, cho dù là sống lại cũng không thay đổi được, chỉ có thể cẩn thận chăm sóc!
Cố Vân Tịch giải phóng tư tưởng, không muốn mình cố chấp mẫn cảm giống như kiếp trước nữa.
Bôi mỹ phẩm dưỡng da xong, Cố Vân Tịch đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười vui thích.
“Ôi dồi ôi hahahahaha!
Ông nhỏ đây đợi biết bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!
Hahahahaha!”.
Ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của Cố Vân Tịch lập tức cảnh giác, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh: “Ai đó?”.
Trong phòng rõ ràng chỉ có một mình cô, ai vừa nói chuyện thế?
Lại có người có thể tới gần như vậy mà không bị cô phát hiện ra sao?
Cố Vân Tịch hoảng hốt trong lòng, lẽ nào những người ở kiếp trước cũng tới tìm cô sao?
Không đúng!
Rõ ràng kiếp trước phải bảy tám năm sau họ mới tìm đến cô.
“Ai đó?
Ra đây đi!”.
Giọng nói của Cố Vân Tịch lạnh lẽo đến tột cùng!
“Ấy…”.
Âm thanh này dừng lại, dường như bây giờ mới phát hiện ra mình mắc lỗi, lập tức cười ha hả nói: “Hê hê hê!
Chủ nhân, cô đùng sợ, chúng ta cùng phe!
Tôi có thể tỏ ra dễ thương đáng yêu, siêu được người khác yêu thích!
Tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cô đây!
Hihi!”.
Cố Vân Tịch: “…”.
Dường như không có ác ý gì, nhưng mà… “Rốt cuộc anh là ai?
Đi ra đây!”.
Cố Vân Tịch vẫn không buông lỏng cảnh giác.
“Ấy…”.
Âm thanh này dường như hơi khổ não: “Ờm…chủ nhân, tôi đang ở trong cơ thể cô!
Cô thả tôi ra thì tôi mới có thể ra ngoài được!”.
“Cơ thể?”.
Cố Vân Tịch cúi đầu nhìn mình một chút, sợ ngây người!
C64 -