Chương 29.2: Thật sự rất đáng yêu!
Mười mấy phút sau, cá ra lò, canh xương sườn bên kia cũng nấu xong rồi, hai người bưng thức ăn ra bàn, ăn!
Lục Hạo Đình chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này, thật sự giống như một ngày bình thường ở nhà, anh đi làm về, cô vợ xinh đẹp đã chuẩn bị cho anh một bàn ăn, hai người cùng nhau ăn cơm vậy đó!
Cố Vân Tịch nói: “Đêm nay anh có làm việc nữa không?
Nếu có việc thì anh không thể ăn những món này đâu, lúc em nấu có bỏ thêm dược liệu, giải độc dưỡng sinh, nếu anh ăn vào, tối có lẽ sẽ tiêu chảy, ở nhà thì thuận lợi hơn!”.
Những thức ăn này đều được lấy từ không gian hệ thống, đặc biệt là trong canh xương sườn có bỏ thêm một ít nước trong không gian, cô từng uống loại nước này rồi, đêm đó bị tiêu chảy!
Sau đó thì cơ thể trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái hơn gấp bội lần, Cố Vân Tịch biết như thế là giải độc!
Lục Hạo Đình nghe xong cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, Cố Vân Tịch quả thật biết làm rất nhiều thuốc, ông ngoại cô là một bác sĩ Trung y đam mê nghiên cứu, từ nhỏ Vân Tịch đã được ông ngoại ép học y bằng thủ đoạn gần như là tàn khốc, nên cô biết rất nhiều!
“Buổi tối không có việc gì cả, ngày mai bận rộn thêm một ngày nữa, ngày mốt thì không chắc, nếu không có việc gì, ngày mốt không làm việc, nếu em cảm thấy chán thì anh sẽ đưa em về thành phố mấy ngày!”.
Lần này nghỉ quốc khánh dài hạn, có đến tám ngày!
“Được!”.
Cô gái cười sáng bừng cả khuôn mặt, giọng nói thanh thuý, ngọt ngào mềm mại, gần ngay trước mắt.
Nhìn Cố Vân Tịch trước mặt, có đôi khi Lục Hạo Đình cảm thấy Cố Vân Tịch trước đây giống như một giấc mơ vậy đó!
Thật sự không thể tin nổi hai người họ là cùng một người!
Lục Hạo Đình húp một ngụm canh xương sườn trước, vừa mới húp xong thì dừng lại!
Ngay sau đó, anh không kìm được mà ăn thêm vài miếng nữa!
Cố Vân Tịch cười híp mắt: “Ngon đúng không!?
Tài nghệ của em cũng rất lợi hại đấy”.
Để cho thật, cô bỏ thêm một gói thuốc nhỏ vào canh, chứng minh là thuốc, trong canh có thêm một ít dược liệu đắng, nhưng bởi vì có nước của không gian nên vẫn ngon lành!
Lục Hạo Đình nói từ trong thâm tâm: “Quả thật rất ngon!”.
Chẳng mấy chốc, bốn món ăn đã bị càn quét sạch sẽ, hầu hết là vào bụng Lục Hạo Đình!
Nhìn mấy cái đĩa bị quét sạch trước mắt, Lục Hạo Đình hơi há hốc mồm!
Anh là quân nhân, lúc thi hành nhiệm vụ thường gặp rất nhiều tình huống đặc biệt, không thể ăn đúng giờ là chuyện bình thường, sau đó cũng không kén chọn đối với thức ăn, có thể lấp đầy bụng là được rồi.
Thậm chí, không cần lấp đầy bụng cũng không thể chết đói được!
Nhưng mà hôm nay, anh thế mà lại không kìm được cái miệng mình!
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này, cả cái món rau ranh hơi đắng kia cũng để lại một hương vị thơm ngon trong miệng anh.
Lẽ nào đều là vì Vân Tịch nấu sao?
Lục Hạo Đình vô cùng cần mẫn đi rửa chén, buổi tối, Lục Hạo Đình bắt đầu tiêu chảy, mấy thứ “xả” ra ngoài kia suýt nữa thì hun anh tới chết như hun khói!
Giùng giằng trong phòng vệ sinh một lúc lâu, cuối cùng tắm rửa, xác định trên người mình không có mùi lạ nữa, anh mới dám ra ngoài.
Cố Vân Tịch ngồi bên giường, thấy anh ra ngoài thì ánh mắt thoáng hiện sự ranh mãnh: “Vết thương trên người anh đã khỏi chưa?
Qua đây em bôi cho anh ít thuốc”.
Lục Hạo Đình dừng chân lại, ngay sau đó thì vô cùng ngoan ngoãn nằm lên giường!
Sau đó, lúc Cố Vân Tịch xoa bóp cho anh, anh chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên!
Cố Vân Tịch suýt nữa thì cười ra tiếng heo, thật sự rất đáng yêu!
C76 -