Chương 30.1: Nhìn thế nào anh cũng không giống trai tơ!
Đấm bóp cho anh xong, Cố Vân Tịch xuống khỏi người anh, nằm bên cạnh anh, cười híp mắt nhìn anh.
“Anh Hạo Đình, anh thật sự ngủ rồi à?
Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh đấy!
Đều là lời tâm sự!
Nếu anh ngủ rồi thì em không nói nữa, sau này cũng không nói nữa!”.
Mí mắt Lục Hạo Đình giật giật, dường như đang lăn tăn không biết có nên thức dậy hay không!
Cố Vân Tịch vui vẻ: “Em nói thật nhé!
Tâm sự, anh muốn nghe không?”.
“Giả vờ ngủ thì em thật sự không để ý tới anh nữa!”.
Lục Hạo Đình “cố sức” mở mắt ra, làm như vừa bị đánh thức vậy: “Sao vậy?
Muốn nói gì sao?
Anh vừa mới ngủ!”.
Cố Vân Tịch: “…Phụt!”.
Sắc mặt của Lục Hạo Đình hơi mất tự nhiên, nhắm hai mắt lại, làm như rất buồn ngủ: “Em xoa bóp rất thoải mái, anh không chịu nổi nên ngủ mất, em nói đi!
Anh nghe đây!”.
Cố Vân Tịch cười híp mắt nói: “Anh thật sự không muốn biết vì sao trước đây em lại đối xử với anh như vậy sao?
Rốt cuộc em đang nghĩ gì?”.
Lục Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt đen kịt thâm thuý, trong cặp mắt kia lúc này hơi phức tạp!
Thật ra, anh biết một chút về suy nghĩ của Cố Vân Tịch.
Nội tâm cô nhóc này hết sức kiêu ngạo, trước đây kết hôn là anh ép cô, gần như phải dùng từ “cướp”, điều này khiến Cố Vân Tịch rất phản cảm!
Hơn nữa, lúc đó Cố Vân Tịch một lòng muốn báo thù, đồng thời mới 15 tuổi, sao có thể bằng lòng kết hôn được chứ?
Thành tích học tập của cô rất tốt, tư tưởng tiến bộ, lúc bé lại từng va chạm xã hội, cái làng đó lạc hậu như vậy, Cố Vân Tịch ghét cái việc phải lấy chồng sinh con sớm như nhưng cô gái ở chỗ đó!
Ở trong mắt cô, đó là một sự truỵ lạc!
Cho nên, cô học tập như điên, chính là để tương lai có thể thoát khỏi vận mệnh như thế!
Mà anh lại đích thân cắt đứt hy vọng của cô, mặc dù sau này anh không bao giờ nhúng tay vào chuyện của cô nữa, thậm chí vô cùng ủng hộ cô học tập, nhưng trong lòng cô vẫn có vướng mắc đối với anh, lúc nào cũng đề phòng anh!
Cố Vân Tịch nằm bên cạnh Lục Hạo Đình, hai người mặt đối mặt, Cố Vân Tịch nghiêm túc nói: “Chắc anh biết, trong lòng em vẫn luôn không phục, muốn chứng minh bản thân mình, muốn báo thù, đúng chứ!?”.
Một lúc lâu sau, Lục Hạo Đình mới “ừ” một tiếng!
“Lúc nhỏ, mặc dù cha mẹ em không được xem là thương em, nhưng em không lo ăn mặc, sống cuộc sống như công chúa, vô số đứa trẻ chạy theo sau mông em, nịnh nọt em, khi đó em cho rằng, cuộc sống chính là như thế, nhưng mà năm bảy tuổi thì cái gì cũng thay đổi!”.
“Em bị ông ngoại doạ sợ, ông ấy thường xuyên nói em vô dụng, không làm được cái gì nên hồn, sau này chắc chắn sẽ chết đói, hễ làm chuyện gì không tốt là sẽ bị ông ấy đánh một trận, ông ấy còn nói không ai cần em, nếu ông ấy cũng không quan tâm em nữa thì em sẽ không còn chỗ nào để đi, sẽ bị chết đói, lúc đó trong lòng em vô cùng sợ hãi!”.
“Sau đó, ông ngoại bảo em làm gì em cũng liều mạng làm cho tốt, học tập điên cuồng, muốn học được nhiều thứ hơn, muốn lớn lên nhanh hơn, em muốn đi báo thù, muốn chứng minh với mọi người rằng em rất lợi hại, em không phải con hoang, em muốn khiến những người bỏ rơi em phải hối hận!”.
“Đến khi dần dần lớn lên, nhìn những cô gái xung quanh mới 18, 19 tuổi đã lập gia đình, thậm chí còn có người 17, 18 tuổi đã lấy chồng sinh con, ánh mắt cậu hai nhìn em như thể đang định giá một món hàng, xem thử em rốt cuộc trị giá bao nhiêu vậy, hơn nữa, em càng ngày càng xinh đẹp, ánh mắt của những người đàn ông xung quanh nhìn em càng ngày càng rõ rệt, em biết, có quá nhiều người muốn em!”.
C77 -