Chương 31.1 Có trắng hay không?
Lục Hạo Đình vừa buồn bực vừa cáu kỉnh!
Chẳng lẽ lúc đầu Cố Vân Tịch bài xích gả cho anh là vì anh quá già sao?
Vậy...
nếu người muốn cưới cô là một tiểu thịt tươi đẹp trai, Cố Vân Tịch sẽ không bài xích nữa sao?
Nghĩ tới đây, Lục Hạo Đình cũng cảm thấy cả người đều không khỏe!
"Em rất thích tiểu thịt tươi à?"
"Ừm...cái này...các cô gái đều thích thế cả?
Những anh chàng đẹp trai đều được người khác thích!"
Lục Hào Đình nghiến răng nghiến lợi, "Tôi mới hai mươi mốt tuổi, tôi chưa già!"
Ý nói là tôi cũng là tiểu thịt tươi!
Cố Vân Tịch: “…”
Nhưng trông anh không giống tiểu thịt tươi chút nào!
Làm gì có tiểu thịt tươi nào đen như anh?
Lục Hạo Đình đang ở đó hờn dỗi, Cố Vân Tịch quyết định đổi chủ đề!
Cố Vân Tịch cười hai tiếng nói: "Anh Hạo Đình, trước kia là em không hiểu chuyện, còn tưởng rằng anh là kẻ xấu, là một tên côn đồ!
Khi đó em còn quá nhỏ, căn bản không đi đăng ký kết hôn được.
Anh lúc đó thì đang ở căn cứ, em cũng không biết nhà anh ở đâu, em tưởng anh vì thấy em xinh đẹp nên muốn chơi đùa rồi vứt đi, dù sao thì em cũng không có năng lực phản kháng!"
"Hồi đó em rất ghét anh!"
Lục Hạo Đình: "..."
Anh thật sự khốn nạn đến vậy sao?
Anh là người nhà họ Lục, rỏ ràng là cả người đều là chính khí.
Cố Vân Tịch cười nói: "Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông rồi!
Khi em bị đẩy xuống cầu thang, đầu bị đập một cái chợt hiểu ra.
Anh Hạo Đình rất là lợi hại, có thể gả cho anh quả thật là cái bắng từ trên trời rơi xuống, là anh cướp em về nhà, em sẽ dựa vào anh cả đời, sẽ không bao giờ trốn chạy nữa!”
Cố Vân Tịch nằm trong lòng Lục Hạo Đình, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt rất chân thành!
Lục Hạo Đình nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, mấp máy môi nhưng không nói gì!
Mọi chuyện đã qua rồi nên cũng bỏ đi!
Anh sẽ không tranh cãi với Cố Vân Tịch, dù sao suốt hai năm qua cũng anh đã đợi được ngày cô nghĩ thông.
Bất quá Cố Vân Tịch nói anh già, điểm này anh rất là để ý!
Anh không hề già chút nào!
Hai người cứ im lặng nằm đó, chẳng mấy chốc thì đã ngủ mất!
Sáng hôm sau, Lục Hạo Đình đang ở trong phòng tắm rửa mặt, đột nhiên nhìn mình trong gương.
Sau khi nhìn kỹ hơn, đen thì có đen một chút, nhưng...
cái này nào có được coi là già đâu?
Nghĩ đến khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình lại buồn bực!
Công việc của Lục Hào Đình kết thúc sau hai ngày rưỡi, vào buổi chiều ngày thứ ba, anh đưa Cố Vân Tịch trở lại thành phố Giang Châu!
Những ngày còn lại, hai người đều ở cùng nhau trong căn nhà ở Đô Cảnh Giang Châu, hai người mua rất nhiều thứ nhỏ nhặt trang trí lại ngôi nhà khiến nơi đây càng giống một tổ ấm hơn.
!
Mấy ngày nay, Lục Hạo Đình đã hoàn toàn quen với Cố Vân Tịch của hiện tại, đứa trẻ nhảy cảm chưa kia đã không còn, thật sự mọi thứ đã qua đi rồi!
Nếu như trước đây Lục Hạo Đình chỉ có một chút tình cảm với Cố Vân Tịch, cùng với mong muốn bảo vệ cô, thậm chí đánh giá cao nỗ lực và sự tiến bộ của cô, thì bây giờ, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn yêu với cô gái này!
Hai năm trước cưỡng ép rướt cô về nhà là đúng, tuy rằng bây giờ cô vẫn còn nhỏ, nhưng nuôi lớn rồi rướt về nhà cũng tốt!
Không đúng!
Anh đã rướt về nhà rồi!
Lục Hạo Đình đắc ý nghĩ!
C79 -