Chương 32.1 Anh căn bản không già!
Ồ…
Trong lòng trợ lý cười một tiếng, sao cô cảm thấy Lục thiếu trước mắt này là đáng yêu thế chứ?
“Có có!”
Nhân viên bán hàng lập tức lấy mấy chai ra: “Đây là kem trắng da chon am, cùng với kem chống nắng, đây là sửa rửa mặt cũng cùng một loại luôn, anh đều lấy hết đi.”
Lúc này có khách hàng bước vào, Lục Hạo Đình gấp lên: “Vậy thì lấy hết, nhanh gói lại đi.”
Cô bán hàng vừa cười vừa nhanh gói lại: “Tổng cộng một vạn sáu ngàn sáu trăm mười chín.”
Lục Hạo Đình nhanh chóng quẹt thẻ rồi cầm túi đồ chạy ra khỏi cửa hàng.
Ra khỏi cửa hàng, Lục Hạo Đình liền ném cái túi đựng đồ vào trong thùng rác, đem ba chai bỏ vào trong túi, rồi còn cẩn thận xem tới xem lui có lộ hay không.
Bây giờ đang là mùa hè, mặc dù mặc quần dài nhưng túi quần bỏ những chai này liền nổi lên rỏ mồm một.
Thế là anh ta liền đi đến cửa hàng tạp hóa mua những đồ dùng hằng ngày như khăn long, kem đánh răng rồi xà bông, anh còn đặc biệt lấy một cái túi màu đen, sau đó bỏ sửa rửa mặt, kem trắng da và kem chống nắng bỏ tận dưới đáy rồi mới an tâm.
Sau khi mua kem cốc cho Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình quay về đem cái túi màu đen bỏ vào trong túi của mình.
Ngày mai là kết thúc kì nghỉ, anh phải quay về căn cứ, để ở đây sẽ không bị Cố Vân Tịch phát hiện.
“Anh Hạo Đình!” Nghe thấy tiếng động, Cố Vân Tịch liền đi ra.
Lục Hạo Đình đang lén lút bỏ đồ mới mua vào trong túi, nghe tiếng thì giật mình, tay run lên rớt hết đồ xuống.
“Anh mua cái gì thế?
Sao mà căn thẳng vậy?”
Cố Vân Tịch nhặt cái túi lên nhìn, đều là mấy thứ đồ dùng hằng ngày thôi.
Cô cầm khăn lông lên nhìn nhìn, rồi cau mày: “Bên căn cứ em đã mua cho anh rồi, mấy thứ anh mua chất lượng không tốt, dùng không thoải mái.”
Lục Hạo Đình nhìn thứ cô cầm ra, mắt giật giật, vội vàng lấy lại đồ: “Anh mua để lau nhà thôi.”
Anh giành lấy túi, bởi vì quá căng thẳng mà dùng lực quá mạng lại quá đột nhiên làm Cố Vân Tịch không kịp buông tay, thế là cái túi nhựa bị rách, đồ ở trong đó toàn bộ đều rơi ra.
Kem chống nắng, kem trắng da và sửa rửa mặt là bắt mắt nằm trên mặt đất.
Cố Vân Tịch cúi người nhặt lên, Lục Hạo Đình hết hồn vội nhặt mấy thứ này lên ôm vào trong ngực, nhưng mà rất trùng hợp là Cố Vân Tịch duỗi tay nhặt lên cái hộp kem dưỡng trắng da.
Lục Hạo Đình: ”…”
Lục Hạo Đình đưa tay ra cướp lại, lổ tai đều đỏ lên rồi.
“Anh… anh… Em thường hay dùng nhãn hiệu này, anh nghĩ hiểu quả không tệ, nên thử… thử chút!”
Cố Vân Tịch: “….”
Nhìn những thứ Lục Hạo Đình ôm trong tay, hình như còn có một chai kem chống nắng, một chai sửa rửa mặt, cảm thấy hình như anh ngại ngùng vì mua mấy sản phẩm chăm sóc da này?
Lục Hạo Đình bị ánh mắt của Cố Vân Tịch nhìn chằm chằm mặt càng đỏ hơn, “Anh… chỉ là gần đây nhiệm vụ quá nhiều, bị nắng chiếu đen rồi, anh… căn bản không già đâu.”
Cố Vân Tịch: “….”
Nhìn thấy anh vừa quẫn bách vừa xấu hổ, Cố Vân Tịch cảm thấy anh Hạo Đình của cô thật là đáng yêu.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút xót xa.
Thời đại này đang ông dùng chút kem dưỡng da không phải là rất bình thường sao?
Nhưng anh mua những thứ này lại thấy xấu hổ đến đến thế.
Những thứ sản phẩm dưỡng da này anh không lạ gì, nhưng đều là mua cho cô, bản thân anh ở lạ căn cứ nhiều năm như thế, dường như không quan tâm đến bản thân mình chút nào.
Người đàn ông này rất giàu, giàu đến nổi làm cho người khác run sợ nhưng trong cuộc sống lại rất ít khi xa xỉ.
Rỏ ràng là công tử hào môn tôn quý nhưng từ nhỏ đã chịu cực chịu khổ.
Nhìn khuôn mặt đen sạm, thậm chí còn bị bong tróc do phơi nắng của anh, Cố Vân Tịch đẩy anh đến một bên ghế ngồi xuống, cô thuận thế ngồi lên đùi anh
C81 -