Chương 32.2 Anh căn bản không già!
Ngón tay xanh trắng nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, Cố Vân Tịch đau lòng nói: "Anh Hạo Đình, kỳ thật dù là nam hay nữ thì làn da cũng cần được bảo vệ.
Ngày nay xã hội phát triển, môi trường rất tệ, anh thường xuyên làm đủ loại nhiệm vụ trong điều kiện gian khổ, nếu không quan tâm thì làn da của anh chắc chắn sẽ trở nên xấu hơn."
Cố Vân Tịch cẩn thận quan sát làn da của anh, thực ra làn da anh rất đẹp, nếu không anh lăn lộn đủ kiểu như thế rồi mà vẫn đẹp trai ngời ngời như thế.
"Vấn đề của anh không lớn, anh cẩn thận chăm sóc một chút là có thể khỏi." Cố Vân Tĩhj cầm ở sữa rửa mặt đưa cho anh cười nói: "Cái nhãn hiệu này là rất nhẹ, anh đi rửa mặt đi.
Em sẽ làm một cái cho anh một ít mặt nạ dưỡng da nhé?"
Nhìn đôi mày dịu dàng của cô, Lục Hạo Đình nghe theo.
Cố Vân Tịch đợi đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, mới xác định Lục Hạo Đình đang rửa mặt.
Cô đi vào phòng bếp, trực tiếp tiến vào không gian hệ thống.
Ở đây có vô số bí quyết làm đẹp, nhưng nước suối trong không gian là thứ tốt nhất.
Cô biết cách dưỡng làn da nên đã làm sẳn mặt nạ trái cây, lấy xong liền nhanh chóng đi ra.
Lục Hạo Đình đã rửa mặt xong, đang dựa vào đầu giường chờ đợi.
Cố Vân Tịch đi tới đắp mặt nạ dưỡng da lên mặt anh.
"Anh cảm thấy thế nào?"
“Mát mẻ và rất thoải mái!”
Đương nhiên là cảm thấy thoải mái, Cố Vân Tịch mỉm cười, trái cây này đều là sinh trưởng trong không gian cả đấy.
"Đợi khoảng nửa tiếng nữa mới lấy ra rồi rửa mặt lại, em vào bếp lấy vài thứ."
"Ừ!"
Cố Vân Tịch đi vào phòng bếp, có những thứ cô đã đặc biệt chuẩn bị cho lần quay về căn cứ của Lục Hạo Đình.
Trên người anh có rất nhiều vết thương để lại sẹo, cần được chăm sóc để khỏi hẳn.
Làm sao cô có thể quên được chuyện quan trọng như vậy?
Trên bàn bếp bày rong biển đã ngâm nước trong không gian, cùng một số loại rau củ khác, đều là những món ăn đơn giản dể nấu.
Cố Vân Tịch thêm gia vị, đem những thứ này cắt thành từng miếng, cho vào nồi xào chín rồi tắt bếp để nguội.
Trong một cái nồi kê bên đang nấu canh thuốc.
Trong nồi canh dược liệu, bề ngoài có vị giống như canh thuốc, thực chất đều là nước lấy ra từ trong không gian đun.
Sau khi nguội, Cố Vân Tịch lấy ra túi nhỏ cô đặc biệt mua, cho mỗi túi một ít rau đã sấy khô.
Món này do cô đặc biệt chế biến, khi đến lúc chỉ cần ăn thì lấy một gói cho vào hai bát nước sôi là có thể ăn như món súp, rất đơn giản và ngon miệng, thích hợp nhất với những người lính như Lục Hạo Đình.
Sau đó, cô đóng gói một ít hoa quả, bỏ vào túi hành lý của Lục Hạo Đình.
Ngày hôm sau, Lục Hạo Đình mang theo những thứ này trở lại căn cứ, Cố Vân Tịch cũng quay lại trường học.
Kỳ nghỉ dài đã kết thúc, kết quả kỳ thi tháng trước đã có, được công bố trên bảng thông báo của trường!
Cố Vân Tịch vẫn vượt xa, vững vàng xếp hạng thứ nhất.
Lần này, Diệp Cẩn đứng ở vị trí thứ ba!
"Chết tiệt!
Cái tên Diệp Cẩn đó có phải đang gian lận không?
Tháng này anh ta không đi tán gái thì cũng chơi bóng rổ, thế mà có thể đứng thứ ba trong kỳ thi!"
“Thật vô lý!”
"Chao ôi!
Diệp thần chính là Diệp thần!
Thật ghen tị với anh ta!"
Cố Vân Tịch không tiếp tục nghe những người này trêu chọc, đi vào lớp!
Toàn bộ học sinh lớp 6 đều có mặt ở đây, lớp trưởng đang nói về học bổng.
Trường trung học số 1 Giang Châu là một ngôi trường nổi tiếng, lại không thiếu tiền ngay cả đối với cao trung cũng có học bổng.
Tuy là thi hàng tháng nhưng chỉ cần là cuộc thi do nhà trường tổ chức thì sẽ có phần thưởng nếu đạt kết quả tốt.
Tuy nhiên, so với các kỳ thi quy mô lớn thì học bổng dành cho các kỳ thi nhỏ này cũng không nhiều, một chút quan tâm để thể hiện sự khích lệ mà thôi.
Cố Vân Tịch đứng nhất, đương nhiên được học bổng hạng nhất!
Lúc này, một giọng nói rất khó nghe vang lên: “Người ta được chăm sóc xinh đẹp ăn uống tử tế, rõ ràng là có người nuôi dưỡng, sao lại quan tâm đến học bổng nhỏ này?”
C82 -