Chương 33: Cậu yêu thầm tôi bao lâu rồi.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ, dường như có vấn đề gì đó, mà còn là một vấn đề lớn!
Ở tuổi này của bọn họ vẫn chưa tự lập được, việc được người khác nuôi dưỡng là điều rất bình thường, bây giờ có ai trong số bọn họ không phải được cha mẹ nuôi đâu chứ.
Nhưng Cố Vân Tịch thì khác.
Cố Vân Tịch không cha không mẹ, cha mẹ đã bỏ rơi cô từ lâu, làm gì có khả năng nuôi cô đi học chứ.
Nhưng Cố Vân Tịch đã đi học hơn một tháng, cơm ăn áo mặc cũng không có vẻ gì là không có người nuôi, sinh hoạt hằng ngày của cô còn hơn những con cháu nhà giàu trong trường nhiều.
Lớp trưởng nghe xong câu này cũng cau mày, nhưng cậu ta là con trai, nếu hấp tấp can thiệp vào cuộc cãi vã của các cô gái thì không chừng khóe hóa quá vụng mất!
Cố Vân Tịch nhận tiền học bổng được bỏ trong bao thơ màu đỏ, đây là một kỳ thi nhỏ, tiền thưởng không có bao nhiêu, ngay cả người đứng nhất bảng như cô cũng chỉ được ba ngàn sáu trăm đồng thôi.
Tuy nhiên, số tiền này đủ phí sinh hoạt cho học sinh nhất trung trong hai tháng.
Nếu tiết kiệm hơn, có thể trụ được trong ba tháng cũng không thành vấn đề.
Cố Vân Tịch đứng ở chỗ ngồi, mở phong bì màu đỏ nhìn qua, cũng không thèm nhìn cô gái đang nói chuyện, mà tùy ý nói: "Từ xa như vậy, tôi có thể ngửi thấy mùi chua nồng nặc trong miệng cô, cô có phải ghen tị vì tôi sinh đẹp không?
Hay ghen tị tôi có người nuôi?
Hoặc là ghen tị tôi nhận được học bổng hạng nhất?”
Thái độ lạnh lùng này khiến các học sinh trong lớp sững sờ!
Sau đó, Cố Vân Tịch tiếp tục nói: "Nếu như cô ghen tị vì tôi là đại mỹ nữ?
Với điều kiện của cô chỉ có thể phẫu thuật thẩm mỹ.
Nếu cô ghen tị vì tôi có người nuôi, ừm...
nói thể giống như cô không có người nuôi vậy."
“Nếu để cha mẹ cô biết được đứa con gái yêu quý của họ lại đi ghen tị với một đứa trẻ không cha không mẹ thì họ sẽ rất đau lòng.
Còn nếu cô ghen tị vì tôi được học bổng hạng nhất thì… bạn học à, với thành tích của cô phải nổ lực nhiều thêm chút nữa thì còn chút hi vọng, mặc dù...nó khá mong manh!"
Lớp học: “…”
“Ha…”
“Ha…”
….
Không biết ai cười khúc khích, sau đó trong lớp càng ngày càng có nhiều tiếng cười!
Lời nói của Cố Vân Tịch chính là một đòn phản công đẹp mắt, làm bị tổn hại người ta về mọi mặt, hahahaha!
"Cô..." Tiết San San vừa mới châm chọc nổi điên lên!
"Ồ, nhân tiện!" Không đợi Tiết San San kịp mở miệng, Cố Vân Tịch đã lên tiếng lần nữa, "Thật ra, cuộc sống của tôi thoải mãi không chỉ là sài tiền của chính tôi, chẳng hạn như...
chiếc kem dâu mà tôi đã ăn trước nghỉ lễ…cái đó khá đắt, hơn mười mấy đồng...
đó là Diệp Cẩn mua cho tôi đó!"
Mấy chữ sau cùng, Cố Vân Tịch cuối cùng cũng nhìn Tiết San San, ánh mắt cười như không cười nhìn cô, khóe miệng hơi công, rỏ ràng là… cố ý mà.
Ôi...
Đau lòng quá!
Toàn bộ học sinh trong lớp có chút tội nghiệp Tiết San San, ai mà không biết Tiết San San thích Diệp Cẩn, theo đuổi người ta hơn một năm rồi mà người ta liếc mắt cũng không nhìn tới cô ta mấy lần.
Nhắc đến Diệp Cẩn, Xue Shanshan giống như con mèo bị giẫm đuôi, cô ta nhảy dựng lên và giận dữ nói: "Gu Yunxi, cô đừng đắc ý quá, cô nghĩ cô là ai?
Cô tưởng mình xinh đẹp là hay lắm sao?
Tưởng rằng có thành tích tốt thì sẽ trở thành nữ thần ở trường sao?
"Ha!
Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Trước đây cô quấn lấy Tần Hiên, bây giờ lại Diệp Cẩn.
Anh Diệp Cẩn sẽ không bao giờ để mắt đến người như cô đâu."
“Cho cô một cây kem thôi mà cô đã vui đến lên mây rồi, kỳ nghĩ dài như thế đã qua nhiều ngày như thế, ôi, không biết anh Diệp Cẩn đã quên cô ở cái xó xỉn nào rồi!”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn tuấn mỹ xuất hiện ở ngoài lớp, Ye Jin tay cầm bữa sáng bước vào lớp, cười rạng rỡ : "Vân Tịch, cậu ăn sáng chưa?
Tôi mang bữa sáng đến cho cậu!"
Cố Vân Tịch: “…”
Tiết San San: “…”
Lớp học: “…”
Cả lớp im lặng, đều nhìn chằm chằm vào Ye Jin!
Ye Jin có chút bối rối trước cái nhìn của tất cả mọi người, "Sao vậy?
Tại sao các bạn lại nhìn tôi?"
Lớp học: “…”
Tiết San San hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, giọng nói run rẩy: "Cậu ...
cậu...
hu huh hu..."
Vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
“San San”
Hai nữ sinh có quan hệ tốt với Tiết San San vội vàng đuổi theo, lúc chạy ngang qua chổ của Cố Vân Tịch còn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Cố Vân Tịch: “…”
Cả lớp nhìn bóng lưng Tiết San San chạy ra ngoài đầy thương cảm!
Than ôi...
cái tát vả vào mặt này cũng đến quá nhanh rồi!
Ye Jin liếc nhìn bóng lưng Xue Shanshan chạy ra ngoài, nhướng mày, người thông minh như anh cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi!
Anh cũng biết Tiết San San thích anh, cô ta theo đuổi anh lâu như thế mà anh còn không biết thì đã không phải là Diệp Cẩn rồi.
Chỉ là từ trước tới nay anh cũng chưa từng đáp ứng, càng không cho cô ta chút hi vọng nào.
Ye Jin nhìn Cố Vân Tịch đang cười như không cười, giống như một người ngoài đứng nhìn, cười nói: "Tôi đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu ăn thử xem cậu có thích không?
Sau đó nói cho tôi biết khẩu vị của cậu, mõi ngày tôi sẽ chuẩn bị bửa sáng cho cậu!"
Cố Vân Tịch không nói gì, ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Ye Jin nhanh chóng kéo một chiếc ghế dự phòng cạnh bục ra ngồi đối diện Cố Vân Tịch.
Anh chăm chú mở túi ra và đặt bữa sáng trước mặt Cố Vân Tịch.
Nụ cười trên mặt anh ấy ấm áp và có chút ngượng ngùng, thực sự rất giống như một chàng trai vừa mới biết yêu!
Diệp Cần à Diệp Cẩn.
Truyền kỳ về cậu ta trong ba năm học không hề dứt, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy cậu ta thương ai bao giờ, còn dáng về hiện tại, chẳng lẽ thật sự thích Cố Vân Tịch rồi sao?”
Rất nhiều nữ sinh nhìn Cố Vân Tịch với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị.
Trong lớp cũng có không ít người thích Ye Jin như Tiết Sanshan.
Lúc này, nếu ánh mắt có thực thể thì đã đâm nát lưng Cố Vân Tịch rồi!
Cố Vân Tịch nhìn Diệp Cẩn ngồi trước mặt, rồi cảm nhận ánh mắt quần chúng ăn dưa lê xung quanh, đột nhiên bật cười rồi mở miệng là làm người ta hết hồn: “Cậu yêu thầm tôi bao lâu rồi?”
Diệp Cẩn: ....”
Lớp học: “.....”
Tần Mạc ngồi kế bên: “....”
Tần Mạc nhìn vẻ mặt Diệp Cẩn như chết lặng thì rất muốn cười nhưng ráng nhịn lại.
Than ôi...
Chỉ có thể cười trong bụng thôi!
C83 -