Chương 37.1: các người ăn qua que cai chưa.
Lâm Thâm ngồi yên bất động nhìn theo bóng dáng cảu Cố Vân Tịch, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất vẫn cứ nhìn theo.
”Anh Thâm…” Người đàn ông đứng sau Lâm Thâm gọi anh một tiếng.
Lâm Thâm hồi thần lại, thở dài một tiếng: “Sáu năm rồi, các cậu nói tôi còn có thể quay lại không?”
Lâm Thâm có quay lại hay không?
Có năng lực quay lại hay không, điểm này đáp án của Cố Vân Tịch là khẳng định có.
bởi vì kiếp trước Lâm Thâm mạnh mẽ quay lại đó!
chẳng qua đó là chuyện của mấy năm sau rồi.
Kiếp này có cô rồi, cô để Lâm Thâm chuẩn bị trước khi quay lại
người này ở phương diện làm người quản lý quả thật thực lực có thừa, Cố Vân Tịch cảm thấy cô mà mà bỏ qua người này thì thật là đáng tiết.
vừa này cô nói với Lâm Thâm bối cảnh nhân mạch sau lưng mình lợi hại thế nào, nhưng có một điểm mà Cố Vân Tịch không nói chính là cô không định hoàn toàn dựa vào mối nhân mạch này của mình.
Lục Hạo Đình có thể bảo vệ cô không lo không sầu, nhưng cô không phải là bông hoa trong nhà kính, cô bắt buộc phải học được cách tự lập.
kiếp trước cô chính là như thế.
những anh em của Lục Hạo Đình, Cố Vân Tịch nghĩ, tương lai cũng không biết là ai giúp ai nữa.
Nhưng mà lúc này cô không thể không nói cho Lâm Thâm những điều này.
Ai biểu cô lúc này chỉ là cô gái mới mười bãy tuổi chứ!
Chỉ có thể đem “hậu thuẩn” mạnh mẽ ra lừa được Lâm Thâm trước đã, lúc này mà nói với anh ta cô có bao nhiêu năng lực, anh ta tin mới lạ!
Bao gôm gương mặt này của cô, nhưng Cố Vân Tịch cô là người dựa vào gương mặt mới có cơm ăn sao?
Đương nhiên không phải.
Nhưng mà lúc này, cô tuyệt đối không thể nói thế với Lâm Thâm được.
Cố Vân Tịch rời khỏi phố ăn vặt thì trời vẫn chưa tối hẳn, ngày hè trời tối muộn, lúc này thời gian vẫn còn rất sớm.
Cố Vân Tịch đi đến một cửa hàng bán vịt quay rất nổi tiếng, đầy là cửa hàng chỉ nhánh của một nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Kinh, hiện tại của hàng này đã mở chỉ nhánh khắp toàn quốc rồi.
Cố Vân Tịch mua hai con, đóng gói mang về.
Sau đó cô đi đến một hiệu thuốc.
Xã hội phát triển vượt bậc như hiện tại, trung y gấn như đã muốn thất truyền, hiểu thuộc trung y ít càng thêm ít.
Cả thành phố Giang Châu cũng chỉ còn lại mấy cửa hàng thôi.
Cũng may Cố Vân Tịch có ký ức kiếp trước nên thuận lợi đến một trong các cửa hàng đó.
Cửa hàng cũng không tệ, dược liệu cũng tương đối đầy đủ, nhưng kể cả như thế, bên cạnh cũng trưng bày không ít các loại trà, mật ong, các loại dưỡng sinh vân vân, thậm chí ngay cả hạt giống dược liệu cũng bày bán không ít.
Vì sinh tồn, chỉ dựa vào bán dược liệu là rất khó sống, cho nên miễn là những thứ liên quan đến dược liệu đều có thể bán ở đây.
Cố Vân Tịch đưa ra một đơn thuốc, đợi dược liệu đã được đóng gói xong hết thì cũng một túi lớn, tính ra Cố Vân Tịch hôm nay là khách hàng lớn của cửa hàng họ rồi.
Người bán hàng nó thấy Cố Vân Tịch chỉ là một cô bé mà mua nhiều thuốc như thế có chút không yên tâm.
Cố Vân Tịch nói: “Trong nhà có người là bác sĩ trung y, mấy loại thuốc này là ông ấy cần.”
Người bán hàng lập tức hiểu rõ, thái độ đối với Cố Vân Tịch tốt hơn không ít.
Trung y lưu lạc như hiện tại, nhìn thấy người cũng ngành thì ai cũng có cảm giác như thế cả.
Sau cùng Cố Vân Tịch còn ra chợ mua vài loại hạt giống trái cây, còn có một thùng cá bột nhỏ, sau đó mới gọi xe đi về đế cảnh Giang Châu.
Về đến nhà đem toàn bộ mọi thứ mua được chuyển vào trong không gian.
Sau đó tiện tại đem một con vịt quay cho cục bột nhỏ: “Cho nè, ăn ngon lắm.”
Cục bột nhỏ đã sớm ngửi thấy mùi thơm rồi, kích động chồm tới giàng lấy cái túi mở ra.
”Wao wao, chủ nhân quá tốt rồi!
Thơm quá!”
Cố Vân Tịch thấy cục bột nhỏ ăn đến cả người đầy mùi vịt quay, lắc lắc đầu, không nhìn ra cái thứ này thích ăn như thế, mà còn có ăn nhiều như thế nữa.
Cố Vân Tịch mở phần vịt quay của mình ra, sau đó mở tiếp một phần bún cay thập cẩm, vừa ăn vừa nói: “Không phải lúc đầu mi rất ghét chổ này sao?
Vừa chê không khí vừa bẩn vừa dơ, bây giờ lại ăn đồ ở nơi đây rồi?”
C90 -