Chương 37.2: các người ăn qua que cai chưa.
Cục bột nhỏ khịt khịt mũi, nhìn món bún thập cẩm cay của Cố Vân Tịch như phát hiện ra một đại lục mới, “Chủ nhân, đây là cái gì vậy?”
Cố Vân Tịch: “…”
”Bún cái mà cũng chưa thấy qua?”
Thứ đó lắc đầu!
Cố Vân Tịch cho nó một ánh mắt đồng tình, đến bún cay mà cũng chưa thấy qua, thật là đáng thương.
”Thế mi đã ăn qua que cay chưa?”
Thứ đó lại lắc đầu mạng hơn, “Đó là cái gì?”
”Vua của đồ ăn vặt đó!
Mỹ vị nhân gian!”
Thứ đó nghe thế thì nước miếng chảy ròng ròng, “Chủ nhân chủ nhân!
Cô làm một ít cho tôi ăn thử đi, được không được không!”
Lúc nãy Cố Vân Tịch có mua đại một túi đồ ăn vặt, trong đó còn có que cay.
Lấy một túi ném cho thứ đồ đó, nó liền tự ình mở ra, không cần cô phải phí tâm.
Thứ đó nhận lấy rồi vội mở ra cho một que vào miệng: “Wao wao wao, quá ngon rồi, quá ngon rồi.”
Đây chính là que cay.
Không hổ là mỹ vị nhân gian a!
Mấy người đã ăn qua chưa?
Chắc chắn là chưa rồi.
Chủ nhân nói rồi, đây là vua của đồ ăn vặt, đây là thứ cao cấp, các người chắc chắn là chưa được ăn qua, tôi cũng là lần đầu tiên được ăn.
Cố Vân Tịch nhanh chóng ăn xong phần bún cay của mình, đem phần vịt quay chưa ăn xong để qua một bên rồi đem thùng cá bột đi đến bờ hồ trong không gian.
đem toàn bộ cá thả vào trong hồ, nhìn những con cá lúc nãy còn ỉu xìu mà bây giờ lại bơi lội tung tăng đầy sức sống, Cố Vân Tịch mím môi, rất nhanh thôi sẽ có cá tươi ăn rồi.
sau đó đi đến một nơi trồng tất cả giống cây ăn quả và các hạt giống dược liệu xuống, lúc này cô mới vỗ vỗ tay, cầm lấy một cuốn sách y trong hệ thống rồi nằm dài trên ghế xem.
hệ thống này được chia thành hai phần, một phần là bệnh viện, một phần chính là phần đất vừa nãy.
Bên trong bệnh viện có sách y dược, bên trong còn dấu rất nhiều phương thuốc, Cố Vân Tịch lúc nhìn thấy những thứ này, kích động đến mức suýt ngất đi.
Mà lúc này bên phía bộ đội.
Lục Hạo Đình xong công việc của ngày hôm nay, buổi tối đi đến nhà ăn.
Ban đêm ở đây rất yên tĩnh, nhà ăn thì đơn giản, anh chân dài bước đi nhanh lại có lực, khí thế bén nhọn như sắp ra chiến trường.
Tồn tại chói mắt như thế là trời sinh, anh vừa xuất hiện thì người trong nhà ăn còn lại mấy tốp người đều đưa mắt qua nhìn anh.
Đây chính là Lục Hạo Đình.
Ở tuổi hai mươi mốt, anh đã là đại tá quân đội, giữ chức trung đoàn trưởng.
Trong đơn vị này, chưa kể là tư lệnh sư đoàn và tư lệnh quân đoàn, thậm chí cả tư lệnh toàn quân khu cũng khách khí với anh ta!
Thật không biết gia hỏa này là thần thánh phương nào.
Sau kì nghỉ, ngày đầu tiên đi làm công việc của anh tương đối nhiều, bận đến tối mới xem như xong, lúc này ở nhà ăn đã không còn mấy người.
Lục Hạo Đình không liếc ngang liếc dọc, đi thẳng đến quầy gọi cơm rồi mới nhớ đến túi canh khô của Cố Vân Tịch.
Lúc ăn trưa anh không kịp để ăn, lúc này Lục Hạo Đình muốn thử một chút xem sau, dù sao thì đây cũng là thứ mà Cố Vân Tịch cố tình làm cho anh mà.
Thế là anh mở một túi ra, bỏ vào kay cơm, rồi thêm nước nóng vào, ăn thử một ngụm.
Sau đó nhanh chóng ăn thêm mấy ngụm.
Canh này quá tươi ngon rồi.
Tâm trạng Lục Hạo Đình đang tốt, đột nhiên điện thoại lại vang lên.
”A lô” Anh nghe máy.
”Lão đại, chuyện bên Tần gia làm xong rồi!”
”Ừm!”
Lục Hạo Đình cúp điện thoại, dưới lông mày hiện lên một tia trầm lãnh, vẻ ấm áp và dịu dàng khi đối mặt với Cố Vân Tịch hoàn toàn biến mất.
Tần gia!
Ha ha.
Bắt nạt Cố Vân Tịch của anh ta đều phải trả giá.
C91 -