Trọng Sinh Hào Môn: Cô Vợ Thần Y Quá Ngọt Ngào (Dịch)

Chương 39.2 Có nên nhân lúc còn sớm ôm đùi không?

Chương 39.2 Có nên nhân lúc còn sớm ôm đùi không?
“Xe của lão tứ, xe của anh bị lão ngũ lái đi rồi!”
Cố Vân Tịch nhướng mày, Giang Minh Hàn?
Cha này là tinh anh trên thương trường, thế thì còn có chút phù hợp.
“Anh ta lại đến à!”
Cha này nhìn cô không vừa mắt!
“Anh không sợ em với anh ta đánh nhau sao?” Cố Vân Tịch cười hỏi.
“Nó không dám.”
Cố Vân Tịch: “….”
Tiểu tứ đáng thương.
Để lại một vệt đuôi đẹp mắt, chiếc xe rời khỏi cổng trường.
Mà các đó không xa, đôi mắt âm trầm của Tần Hiên nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, anh ta tận mắt nhìn thấy Cố Vân Tịch lên chiếc xe đó.
Vương Diệu Tình cũng thế, nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe rời đi rất lâu.
Diệp Cẩn vừa mới làm xong việc của mình quay về đang đứng ở cổng trường cũng nhìn thấy.
Tiểu đệ ở bên cạnh cậu ta kinh ngạc nói: “Anh Diệp, đó có phải là nữ thần không?
Ai đoán cô ấy đi vậy?”
Diệp Cẩn không nói gì, híp mắt nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.
Cố Vân Tịch là cô nhi, lúc trước luôn sống ở quê, mãi đến năm cấp ba mới chuyển đến trường nhất trung Giang Châu.
Cậu ấy vì sao lại đột nhiên chuyển đến.
Sinh hoạt hằng ngày của cậu ta một chút cũng không thua kém con gái hào môn thế gia, người sau lưng cậu ta rốt cuộc là ai?
Có quan hệ gì với cậu ta?
….

Cố Vân Tịch ngồi lên xe híp mắt cười nhìn Lục Hạo Đình đang lái xe, tuy rằng Lục Hạo Đình trước mắt không phải là dáng vẻ giống như trong trí nhớ của cô, lúc này trẻ hơn rất nhiều, không giống dáng vẻ trầm ổn của người quyền cao chức trọng kiếp trước, nhưng….
nhưng vẫn hấp dẫn cô như cũ.
“Anh Hạo Đình, hôm nay sao anh lại đến đây?
Có chuyện gì à?”
Lục Hạo Đình đang lái xe, chiếc đồng hồ màu đen trên tay anh chiếc ra tia sáng lạng lẽo khiến cả người anh càng thêm thần bí.
“Anh đến thăm một chiến hữu, lần này cậu ta đi làm nhiệm vụ với tiểu ngũ bị thương rất nặng, được chuyển đến bệnh viện gần đây.”
“Ồ!
Vậy tối nay anh còn về đơn vị sao?”
Lục Hạo Đình đột nhiên quay qua nhìn cô gái yên lặng ngồi bên cạnh, ánh sáng bên ngoài không chiếu tới gương mặt cô, làm có gương mặt cô như ẩn như hiện không nhìn rỏ nét mặt.
Nhưng mà hai mắt lại sáng lấp lánh, lúc này ánh mắt lấp lánh đó đang nhìn chăm chú vào anh.
“Em muốn để anh quay về sao?
“Không muốn!” Cố Vân Tịch lập tức trả lời, dường như không chút do dự.
Tâm Lục Hạo Đình lúc này bỗng chốc mềm nhũng như bông, những bong bóng màu hồng cứ bay loạn xạ trong tim anh, ngọt ngào lan khắp tứ chi, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Đến bệnh viện, Giang Minh Hàn cũng với Lưu Tinh Trì đã vào trong phòng bệnh, Lục Hạo Đình lúc nãy đã đến đây rồi, chỉ là lúc đó người bệnh chưa có tỉnh mà thôi.
Lần này người bệnh đã tỉnh, vết thương tuy rằng nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau này dưỡng thương cho tốt là được.
Lục Hạo Đình hỏi thăm vài câu rồi đi về.
Lúc này đã muộn rồi, người bệnh cần phải nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Cố Vân Tịch, sắc mặt Giang Minh Hàn cũng không quá tốt, luôn cảm thấy cô là cô gái đáng ghét luôn giày xéo đại ca của bọn họ.
Cho nên sắc mặt nhăn nhó khó coi!
Cố Vân Tịch cả quá trình cũng không nhìn anh ta lấy một cái!
“Phải về nhà sao?” Cố Vân Tịch hỏi Lục Hạo Đình.
Về nhà?
Lục Hạo Đình vì cách nói này mà dừng lại một chút.
Nhà sao?
Anh và Cố Vân Tịch đã ở bên nhau nhiều năm, bất kể là nhà cũ ở vùng quê thanh vắng, hay nhà ở Đế Cảnh Giang Châu, anh và cô từ trước đến nay chưa bao giờ gọi là nhà.
Cố Vân Tịch kéo tay Lục Hạo Đình, bàn tay mền mại nằm trong lòng bàn tay anh.
“Thời gian cũng không tính là muộn, lúc này em chưa muốn về nhà, anh chưa ăn gì phải không?
Chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Có Cố Vân Tịch ở bên cạnh, Lục Hạo Đình cảm thấy rất vui vẻ thú vị, nhìn hai người phía sau nói: “Hai người quay về trước đi.”
Để không bị làm bóng đèn!
Nói xong anh kéo tay Cố Vân Tịch… cứ thế đi thẳng!


C95 -

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất