Chương 39.1 Có muốn nhân lúc còn sớm ôm đùi không?
Ngày hôm sau Cố Vân Tịch đi học đúng giờ, kết thúc giờ học chính quy, buổi tối tự học rồi cùng Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ quay về ký túc xá.
Hôm nay cô không định quay về Đế Cảnh Giang Châu.
Tuy rằng ở ký túc xá không thể tiến vào trong không gian hệ thống để học tập, nhưng Cố Vân Tịch cũng không định từ bỏ tất cả chỉ vì học tập.
Đời trước cô cứ vội vội vàng vàng không có thưởng thức giá trị của cuộc sống, đời này thời gian trong không gian hệ thống dư dã, cô có đủ thời gian cho nên không cần phải gấp gáp.
Từ khi cô trọng sinh, cô muốn hưởng thụ cuộc sống, muốn cùng với anh Hạo Đình đi đến tuổi già, không phải chỉ vì một thứ báo thù.
Ba người vừa đi vừa cười quay về ký túc xá, đột nhiên vào lúc này điện thoại của Cố Vân Tịch reo lên.
Cố Vân Tịch liếc một cái, là Lục Hạo Đình gọi đến.
“A lô!” Giọng nói của thiếu nữ rỏ ràng mang theo tia ngọt ngào và vui mừng.
Lục Hạo Đình nghe thấy giọng nói ngọt ngào đó, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt từ từ dịu dàng lại, “Tan học chưa?”
“Dạ, vừa mới tan lớp tự học buổi tối, anh thì sao?
Đang làm gì?”
“Anh đang đứng trước cổng trường của em.”
Cố Vân Tịch dừng lại bước chân.
“Có tiện ra ngoài được không?” Lục Hạo Đình hỏi.
Cố Vân Tịch cảm thấy, trái tim mình đạp càng lúc càng nhanh, “Anh đợi em một lát, em lập tức ra đó.”
Tắt điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của Cố Vân Tịch hiện lên vẻ ngọt ngào chưa từng có, nói với Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ: “Hai cậu về trước đi, tối nay mình không về, mình đi trước đây.”
Nói xong lập tức chạy đi.
“Ê ê…” Lương Sơ Hạ gọi lại mấy tiếng nhưng Cố Vân Tịch đã chạy xa rồi.
“Con nhỏ này làm gì mà gấp thế?”
“Ôi…” Tưởng Hân Lôi nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, phong tình vạn chủng vuốt vuốt tóc: “Còn có thể có chuyện gì chứ, nhìn cậu ấy cười như thế, chắc chắn là bạn trai thân yêu của cậu ấy gọi điện thoại cho rồi.”
“A…” Lương Sơ Hạ sửng sờ chốc lát, “Tối… tối như thế rồi, Cố Vân Tịch còn đi như thế có ổn không?”
Lương Sơ Hạ là cô bé ngoan, có chút lo lắng.
Tưởng Hân Lôi khoát tay lên vai Lương Sơ Hạ, bộ dáng như một thằng con trai nói: “Yên tâm đi, với trí tuệ của Cố Vân Tịch, chỉ có cô ấy lừa người khác thôi.”
Lương Sơ Hạ: “….”
Lương Sơ Hạ cảm thấy lo lắng nhưng Tưởng Hân Lôi lại không cảm thấy như thế: “Được rồi, tuổi này mà Cố Vân Tịch đã yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, hình như cũng không có gì là không ổn, sang năm là thi đại học rồi, lên đại học thì yêu đương cũng bình thường thôi.”
“Hơn nữa, cha mẹ Cố Vân Tịch không cần cậu ấy, ông ngoại cũng mất rồi, hai năm này cô ấy sống thế nào chứ?
Cậu không thấy cuộc sống của cô ấy rất tốt sao?
Chắc chắn là được bạn trai cô ấy giúp đỡ, nếu là như thế thì con người anh ta cũng không tệ, lo cái gì chứ!”
“Nếu muốn lừa gạt thì đã gạt từ lâu rồi, nhìn cậu ấy cười như thế, cậu còn có thể kéo cậu ấy quay lại sao?”
“Cái này…” Lương Sơ Hạ không biết nên nói làm sao, “Mình… mình chỉ quan tâm cậu ấy thôi.”
“Mình biết chứ!
Đợi có cơ hội chúng ta đi gặp bạn trai của Cố Vân Tịch, được chứ?”
”Cái này thì được.”
“Mình cảm thấy Cố Vân Tịch là người sẽ làm nên chuyện lớn.
Cậu nói chúng ta có nên nhân lúc còn sớm ôm đùi không?”
Lương Sơ Hạ: “…”
Cậu từ đâu mà nhìn ra thế?
….
Cố Vân Tịch đi thẳng ra đến cổng trường, bóng dáng cô vừa xuất hiện, đèn xe cách đó không xa chiếu về phía cô rồi kèn kêu lên một tiếng.
Cố Vân Tịch liếc mắt một cái, xe đua?
Đây không phải là xe nổi tiếng lắm nhưng tuyệt đối được xếp vào dòng xe sang.
Chỉ là…
Sao anh Hạo Đình lại lái xe này?
Không phù hợp với khí chất của anh ấy!
Chổ ghế lái mở cửa xe ra, gương mặt khí chất lạnh lùng của Lục Hạo Đình xuất hiện.
Thật sự là anh ấy!
Cố Vân Tịch lên xe rồi liếc nhìn xung quanh một cái, cười nói: “Xe của anh hả?”
C94 -